Chương 27: Vô Đề
Biên Duyên nhìn cảnh này trong mắt đều là ý cười, cảnh tượng hòa hợp đầy yêu thương này rất giống hồi kiếp trước lúc cô đi bán hàng.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, Biên Duyên có thể nói là từ hoàng hôn đến đêm tối tay cô chưa từng nghỉ ngơi.
Bán xong hộp cuối cùng Biên Duyên dọn biển, tắt đèn ngoài xe về ngồi bải hoải trên ghế sô pha mềm không muốn động đậy.
“Con yêu, qua đây cho mẹ hít chút khí của trẻ con đi.” Nhìn An An sau khi dậy không làm phiền cô ngoan ngoãn chơi rubik, Biên Duyên muốn ôm cậu bé nhưng không muốn động đậy, vì vậy chỉ có thể gọi cậu bé qua.
“Mẹ, con xoa cho mẹ.” An An nghe xong vội vàng thả khối rubik trong tay xuống chạy về phía Biên Duyên, khuôn mặt rốt cuộc đã có thịt đau lòng nhìn cô, cánh tay mềm mại ấn trên cánh tay cô.
“Ừm…nguyên khí tràn đầy.” Biên Duyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nhóc con, trong lòng mềm mại, cười vươn đầu về phía bụng An An dụi, chọc cho đứa trẻ cười liên tục, trong tiếng cười đầy ngây thơ của con trẻ, Biên Duyên cảm thấy toàn thân lại tràn trề sức lực. Trước đây cô muốn nuôi mèo nhưng không có thời gian, đời này ông trời lại tặng cho cô một bảo bối nhỏ độc nhất vô nhị, hít một hơi toàn thế giới đều ngọt ngào.
“Mẹ, tối hôm nay chúng ta ăn cơm trắng thôi.” An An cười xong mới ngẩng đầu khỏi lòng Biên Duyên, dùng đôi mắt ướt át nhìn cô, vừa rồi cậu bé thấy vẫn còn cơm, mẹ đã bận cả một ngày không cần đi làm cơm nữa.
“Không sao, mẹ có cái ôm đầy yêu thương của bảo bối, đã không còn mệt nữa rồi.” Nhìn đôi mắt sáng ngời của nhóc con, Biên Duyên cười nói, huống hồ cô là người có vũ khí gian lận, cho một viên tinh hạch cấp một vào, toàn thân vô cùng thoải mái.
“Thật sao, vậy An An ôm mẹ nhiều hơn.” An An nghe xong mắt càng sáng hơn, ôm xong mẹ không mệt nữa, vậy cậu bé sẽ ôm mẹ nhiều hơn.
“Được.” Biên Duyên ôm lấy đứa trẻ trong lòng, sờ chút thịt trên người cậu bé, trong lòng nghĩ rốt cuộc có thịt rồi, không giống trước kia sờ toàn thấy xương nữa, cảm giác thành tựu bắt đầu dâng lên.
Điều dưỡng thêm một thời gian nữa trông sẽ giống hệt những đứa trẻ mập mạp ở thế giới trước đây, sờ toàn là thịt mềm mại, trắng tròn đáng yêu biết bao.
Lại thân mật thêm với con một lúc Biên Duyên mới đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, ban ngày đã làm món quá dầu mỡ, vì vậy cô định hấp miếng cá để lại, vừa giàu dinh dưỡng lại thơm ngon.
Đương nhiên trước khi làm, cô vẫn lợi dụng viên tinh hạch cấp một để loại bỏ mệt mỏi khắp người, cảm giác đau nhức đó cô không muốn mang theo ăn cơm, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Lại bận rộn thêm một lúc thì chuẩn bị xong bữa tối, dưới ánh đèn sáng vàng vàng, trên mặt hai mẹ con đều mang ý cười ấm áp, mỗi hành động đều vô cùng dịu dàng, với bầu không khí như vậy, tận thế dường như bị cách ly ở ngoài.
Đèn tắt đi, tiếng hô hấp đều đều vang lên bên tai Biên Duyên.
Nhìn An An đã ngủ say, Biên Duyên vừa khẽ vỗ lên lưng cậu bé vừa dùng ý thức quan sát cảnh camera hệ thống chụp lại truyền cho cô, tất cả những người có hiềm nghi đều được hệ thống khoanh lại.
Sau khi xem lại hai lần, cuối cùng ánh mắt của Biên Duyên dừng lại trên một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao, cũng không phải vì gì khác, chỉ là lúc Biên Duyên nhớ lại phát hiện bóng người này xuất hiện hai lần lúc cô đi dạo.
Cộng với video giám sát hệ thống đưa cho, Biên Duyên đã có thể chắc chắn người này chính là người theo đuôi bọn họ từ tiệm đổi tinh hạch.
Điều chỉnh lại camera, ánh mắt Biên Duyên tối lại, nhìn vị trí người đó đứng, chỉ sợ định giám sát cô dài ngày.
Trước mắt ngoài việc cô thể hiện ra có tài nghệ nấu nướng không tệ thì chưa từng làm việc gì khiến người khác quá chú ý, hơn nữa với sự phát triển năm năm sau tận thế .