Chương 101: Tân Tẫn thương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thân thể Hùng Vấn bị một làn huyết vụ bao phủ trong nháy mắt.
Gã vọt lên từ mặt đất, nắm đấm có ngọn lửa đỏ rực như máu bốc lên.
Chỗ huyết vụ lan đến, mặt đất biến thành màu đen, lá rụng xuống rồi mục nát. Là lúc huyết diễm thiêu đốt, dường như không khí cũng bị đốt sạch.
Gã bèn dùng nắm đấm bốc lửa kia đấm thẳng vào mỏ của Hạc linh.
Bóng của Hạc linh liền vỡ vụn trong nháy mắt, ánh sáng trong suốt bao phủ từ đường của Phương thị cũng tiêu tan theo.
Tiếng động của trận chiến khiến không ít người bị quấy rầy.
Người đầu tiên chạy đến là hai vị Cung phụng của Phương gia, đều là tu sĩ Du Mạch cảnh Cửu phẩm, sau đó là hộ vệ Phương gia ở gần đó.
Nhưng họ đều đứng ở phía xa, bị bóng dáng đứng giữa không trung đánh tan Hạc linh kia doạ sợ, không dám dấn bước.
Vị cường giả thân thể bị huyết vụ bao phủ, nắm tay có huyết diễm quấn quanh kia chỉ cúi đầu nhìn họ một chút, ánh mắt kia như vừa cố kìm chế vừa tàn bạo dữ tợn.
Với tính tình trước đây của Hùng Vấn, chắc chắn sẽ giết sạch tất cả mọi người mà gã nhìn thấy. Nhưng gã biết việc nào nên trì hoãn, việc nào cần làm ngay. Cho nên bỗng nhiên huyết diễm, huyết vụ đều tiêu tan hết, cả người như đá rơi xuống đất, lẩn vào trong bóng tối, cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tất cả những người gần từ đường Phương gia đều im miệng không nói. Thậm chí ngay cả gọi nhau cũng không dám.
Cha con Phương Trạch Hậu đương nhiên cũng chạy tới hiện trường, nhưng bọn họ cũng đều im như phỗng.
Phương gia là một trong ba họ lớn ở thành Phong Lâm, có thể diện và oai phong của bản thân. Nhưng đối với cường giả như Hùng Vấn thì lại yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một kích.
Hùng Vấn xâm nhập từ đường tộc địa của họ, giết chết người canh giữ từ đường của họ, đánh vỡ đại trận bảo vệ từ đường của họ, thế nhưng họ cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Bầu trời nhuộm dần từng mảng từng mảng màu mực lớn, đêm nay bị sỉ nhục như thế, tất cả mọi người lại chỉ biết yên tĩnh như phong cảnh lúc này.
Có ánh lửa xuất hiện.
Ánh lửa kia rất bé nhỏ, giống như là lò sưởi nhỏ. Bỗng nhiên có một cây củi phát ra tiếng vang đôm đốp, sau đó một đốm lửa bắn ra.
Nhưng nó giúp cho đêm nay có ánh sáng.
Sau đó mới là tiếng gào thét đinh tai nhức óc.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, đốm lửa nhỏ kia căn bản không phải đốm lửa mà là một cây trường thương.
Trường thương xuyên qua bóng đêm, đuôi thương bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy, ánh sáng từ cây thương rọi vào, làm lộ ra khuôn mặt một nam nhân sắc bén, tóc đen như màu mực, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Không rõ là trường thương kéo hắn theo hay là hắn quăng trường thương, cả người lẫn thương đều lao thẳng xuống đất giống như muốn xé toạc bóng đêm vậy.
Bóng tối bị đánh tan.
Thôn Tâm Nhân Ma Hùng Vấn trong bóng tối đã vỡ vụn bỗng nhảy lên một cái, huyết vụ trên thân đột nhiên bay ra, nghiến răng nghiến lợi: “Chúc Duy Ngã!”
Hắn chính là Chúc Duy Ngã!
Cây thương này chính là Tân Tẫn thương danh chấn quận Thanh Hà.
Hùng Vấn phát ra một tiếng kêu gào quái dị, hai mắt bỗng nhiên có huyết lệ chảy xuống.
Từ thành Tam Sơn đến thành Phong Lâm, gã đã giao thủ với Chúc Duy Ngã không dưới mười lần. Vừa mới bắt đầu thì nhìn bằng nửa con mắt, nhưng càng về sau càng phải coi trọng và cảnh giác, đến bây giờ thậm chí có chút sợ hãi mà gã không thừa nhận.
Thực lực của thằng nhãi này tăng lên quá nhanh, dường như là đánh một trận tăng một bậc vậy.
Bằng không, Hùng Vấn gã đường đường là Thôn Tâm Nhân Ma, làm sao lại trốn đông trốn tây đến mức này?
Lúc này một thương của Chúc Duy Ngã bức gã phải xuất hiện, ngay lập tức gã cũng lựa chọn liều mạng.
Huyết lệ nhỏ xuống, huyết diễm vốn chỉ bao trùm quanh nắm đấm bỗng nhiên tăng vọt, bao phủ toàn thân.
Nhưng Chúc Duy Ngã chỉ thẳng gã, đắc ý nói: “Bắt được ngươi rồi.”
Hắn nghiêng nửa người, tay phải nhẹ nhàng lắc một cái, mũi thương đâm xuống mặt đất lại vọt lên.
Lấy mũi thương của hắn làm điểm xuất phát, gạch vỡ vụn và bùn đất pha tạp vào nhau, sau đó mặt đất dựng lên một đường thẳng, giống như địa long trở mình vậy.
Hùng Vấn cứ ở trong tấm màn bao phủ do huyết diễm tạo thành đạp không mà đi, không đếm xỉa đến con địa long đang cuồn cuộn đánh tới gã. Tất cả gạch vỡ và bùn đất đều bị ăn mòn hết trong nháy mắt khi va chạm với huyết diễm.
Phệ Hồn Huyết Diễm của Huyết Hà tông chính là bá đạo tà dị như thế. Đương nhiên chỗ kinh khủng nhất của nó là phệ hồn. Mà Hùng Vấn lúc này đã dùng bí thuật liều mạng là Đỗ Quyên Khấp Huyết, tăng thêm bảy phần uy năng.
Đối mặt Hùng Vấn đang bộc phát toàn lực như thế, Chúc Duy Ngã không tránh cũng không né.
Hắn lắc một cái, mũi thương chỉ thẳng vào người Hùng Vấn.
“Đỗ Quyên Khấp Huyết tên hay như vậy, nhưng để ngươi sử dụng thì quả thật là khó nghe!”
Hắn đá đểu!
Trong chốc lát, ngọn lửa cháy bừng bừng ở mũi thương nổ tung, tạo thành biển lửa dưới bầu trời đêm.
Chúc Duy Ngã mang theo biển lửa vọt tới phía trước.
Huyết diễm và biển lửa chạm vào nhau, mũi thương đâm vào nắm đấm phát ra tiếng ầm vang.
Chúc Duy Ngã và Hùng Vấn dốc toàn lực chiến đấu.
Hùng Vấn lưng hướng đông mặt hướng tây, Chúc Duy Ngã thì ngược lại.
Hùng Vấn lao từ trên xuống dưới, Chúc Duy Ngã từ dưới đâm lên.
Hai bên tranh đấu, một chiêu phân thắng bại.
Kết quả đến chỉ trong nháy mắt.
Huyết diễm bị biển lửa “dập tắt”, nhưng toàn bộ biển lửa cũng bị ăn mòn hơn phân nửa trong lúc va chạm.
Có điều thắng bại đã định.
Trận giao chiến này, từ lúc Hùng Vấn lựa chọn chạy trốn đã định trước kết cục của gã rồi.
Biển lửa nhanh chóng xoay tròn về phía trước, Hùng Vấn vội lùi lại.
Bị ngọn lửa này đốt, áo bào đen của gã bị cháy hơn phân nửa, lộ ra cái đầu trọc lốc chói mắt.
Tai mắt mũi miệng, thất khiếu gã đều đang chảy máu, điều này làm cho khuôn mặt vốn hung ác của gã càng thêm dữ tợn.
Gã dùng hết sức lực toàn thân vội lùi lại, nhìn thẳng vào mắt Chúc Duy Ngã.
Lúc này gã tuyệt đối không dám quay lưng đi.
Lúc trước gã đại náo thành Tam Sơn, cắt đuôi được Tập Hình Ty nhưng đã thụ thương không nhẹ. Giờ lại bị một người một thương trước mặt nhằm vào.
Đánh nhau mấy hiệp mới thấy không ổn, bèn quyết định thoát thân dưỡng thương trước. Nhưng Chúc Duy Ngã như giòi trong xương, làm thế nào cũng không thoát được.