Chương 102: Tử Khí Đông Lai, Chư Hầu Tây Vọng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bắt đầu từ thành Tam Sơn, gã vẫn luôn chạy trốn, vốn không có thời gian để dưỡng thương. Vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới, cuối cùng bị thương nặng như thế này.
Gã quyết định nếu như lần này có thể thoát thân sẽ không chú ý đến thể diện gì nữa, cũng không muốn tự do nữa, gã nhất định sẽ xin lão đại ra tay cứu mạng. Gã sẽ tàn sát thành Phong Lâm, giết hết mười tám đời tổ tông nhà Chúc Duy Ngã. Còn có tên tiểu tặc cầm kiếm giảo hoạt kia nữa, gã cũng phải đồ sát cả nhà thằng oắt đó.
Trong đầu suy nghĩ lung tung, trong lòng hận thù khó giải, Hùng Vấn nhìn thẳng vào mắt Chúc Duy Ngã.
Gã nhìn thấy một vệt màu tím trong đôi mắt sáng như mũi thương kia.
Tử Khí Đông Lai!
Thiên tử rút kiếm, có Tử Khí Đông Lai, chư hầu tây vọng!
Thứ ánh lên trong mắt Chúc Duy Ngã là thức thứ năm của Tử Khí Đông Lai kiếm quyết – Tử Khí Đông Lai!
Khí tím trào lên, kiếm tung như cầu vồng.
Cả kiếm lẫn Khương Vọng, bằng một tâm thế kiên quyết nhất, phi từ đông sang tây, đâm xuyên từ sau lưng qua tim Hùng Vấn.
Sau đó hắn bỏ kiếm xoay người nhảy ra để tránh đòn phản kích mà Hùng Vấn có khả năng sẽ tung ra trước khi chết.
Nhưng thân thể đèn cạn khô dầu của Hùng Vấn đã không có chút sức lực nào nữa rồi.
Thân thể dữ tợn đáng sợ của gã uể oải rơi xuống.
Rơi xuống đất lại tan vào trong bóng tối.
Chỉ là hai mắt gã trừng trừng như để chứng minh rằng cho đến lúc chết gã cũng không tin nổi.
Gã không thể tin được gã lại có thể chết!
Gã cũng không thể nào hiểu được, tiểu tặc ti tiện nhỏ yếu kia lại không thừa cơ trốn ra xa.
Tiểu tặc đó vẫn ẩn thân ở đây, im ắng như thế, nhẫn nại như thế, lặng yên không một tiếng động như thế.
Tại lúc quan trọng lại đâm ra một chiêu tuyệt sát này.
Bất ngờ như thế, ngoài ý muốn như thế, kinh diễm như thế, chỉ đúng một nhát kiếm đó thôi!
Trong khi tất cả mọi người đang trợn mắt hốc mồm, Khương Vọng từ từ đứng lên.
Đêm nay Khương Vọng vẫn đang cược, cược Chúc Duy Ngã có thể đuổi kịp Hùng Vấn đang chạy đông chạy tây. Cược bất kể hắn và Hùng Vấn che hành tung như nào thì Chúc Duy Ngã vẫn có biện pháp đuổi kịp, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hắn cũng lại đang đánh cược, hắn không kịp thời trở về, Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm hắn. Hắn là khôi thủ năm nhất của Tam Thành Luận Đạo, Đạo viện cũng sẽ không sao lãng việc hắn mất tích. Điều này sẽ mang lại manh mối tuyệt diệu cho Chúc Duy Ngã, mà không cần hắn phải làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên hắn chủ động giúp Hùng Vấn che giấu hành tung, lấy được sự tin tưởng trong thời gian ngắn.
Trên thực tế, điều hắn muốn làm chỉ là ngăn chặn Hùng Vấn mà thôi.
Cho nên hắn cố ý dẫn Hùng Vấn đi một vòng xa, rồi lại lén trốn vào Phương gia, đột nhập từ đường và dẫn ra lực lượng bảo vệ từ đường của Phương gia.
Nhưng không chỉ có thế.
Hùng Vấn này ngang ngược, hùng mạnh, gan cũng to bằng trời. Gã chưa chắc đã không làm được chuyện ngày sau quay lại báo thù.
Chúc Duy Ngã có thể chịu được, Khương Vọng hắn thì không.
Có lẽ hắn có thể lẩn đi nơi xa, thậm chí từ nay về sau không xuất hiện trước mặt mọi người, cho đến khi Hùng Vấn chết đi mới thôi. Nhưng Khương An An thì tránh kiểu gì?
Cho nên đêm nay hắn nhất định phải giết Hùng Vấn.
Tuyệt không thể để Hùng Vấn chạy thoát.
Cả ngày hôm nay, tính mạng hắn đều nằm trong tay kẻ khác, lúc này hắn tự tay chấm dứt kẻ đang nắm giữ tính mạng mình.
Loại tâm lý cực đoan này khiến đạo nguyên trong Thông Thiên Cung của hắn không ngừng tăng nhanh.
Đạo mạch chân linh giống như con giun nhỏ kia không ngừng chuyển động loạn lên, phun ra nuốt vào không thôi.
Nhưng Khương Vọng chỉ quay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Là giọng nói của Chúc Duy Ngã.
Khương Vọng quay đầu, nhìn thấy Chúc Duy Ngã đang sờ cằm nhìn thi thể Hùng Vấn, Chúc Duy Ngã nói: “Chiến lợi phẩm là của ngươi.”
Cường giả đẳng cấp như Hùng Vấn chắc chắn sẽ không thiếu đồ tốt. Ỵ́ của Chúc Duy Ngã chính là cho hắn lấy tuỳ ý.
Nhưng Khương Vọng không dám tham lam, giữ được một cái mạng đã là may lắm rồi. Hắn biết rõ ai là nhân vật chính tối nay. Có thể nói nếu không có Chúc Duy Ngã, Hùng Vấn có thể nhẹ nhàng giết chết hắn rồi bỏ đi.
Mà cho dù hắn không xuất ra một kiếm kia, Hùng Vấn cũng chưa chắc đã có thể trốn.
Hắn chỉ cắt đứt cơ hội sống nhỏ bé của Hùng Vấn chứ tuyệt không cho rằng giết chết Hùng Vấn là công lao của mình.
Cho nên hắn cười gượng: “Đều là công lao của sư huynh, sư đệ không dám tự cho mình là có công lao!”
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu mà đi thẳng vào trong bóng đêm.
Chúc Duy Ngã cười cười, quay về phía những người Phương gia đang đứng ngoài quan sát, nói: “Làm phiền mọi người đưa thi thể đến Đạo viện!”
Dứt lời, hắn vung ngược trường thương, vác lên vai đi thẳng.
Không lo lắng người của Phương gia sẽ nổi lòng tham với những thứ ở trên thân Hùng Vấn chút nào.
Hắn thấy rất rõ ràng, nếu như người Phương gia có lá gan đó, lúc nãy cũng không chỉ có một ông lão chịu chết.
...
Mãi cho đến khi đi rất xa, Khương Vọng mới nghe được tiếng khóc vang lên ở phía Phương gia.
Lão nhân trông coi từ đường chính là tu sĩ Chu Thiên cảnh Bát phẩm duy nhất của Phương gia, bản thân lão đã là một trong số ít những người đời trước, cũng là trụ cột của Phương gia.
Cho dù sớm có ân oán với Phương gia, nhưng nói thật, đối với vị lão nhân này, Khương Vọng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Nhưng hắn cũng không có cách nào. Thói đời tàn khốc như vậy, hắn cũng chỉ là giãy dụa để giữ mạng mà thôi.
Còn có một việc mà hắn không để lộ ra.
Trong nháy mắt hắn đâm xuyên qua tim Hùng Vấn, có đồ vật gì đó bay ra từ cơ thể Hùng Vấn rồi lao vào thân thể hắn.
Thoạt đầu hắn tưởng rằng đó là thủ đoạn phản kích trước khi chết của Hùng Vấn, về sau lại phát hiện ra là không phải.
Bởi vì hắn có một loại cảm giác thoải mái thông suốt, một ảo ảnh màu trắng lóe lên một cái trong mắt hắn rồi biến mất, giống như có cái gì đó bị trói buộc được giải khai.
Lúc này vật kia lại xuất hiện ở Thông Thiên Cung.
Đó là một đoạn ngắn của một ngọn nến màu đen chưa đốt.
Thổ Khâu Chân Linh đang chuyển động quanh nó.