Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 103: Núi ngàn vạn gian đều từ bùn đất

Chương 103: Núi ngàn vạn gian đều từ bùn đất


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng không kịp lĩnh hội nhiều hơn. Bởi vì hắn đã nhìn thấy Triệu Nhữ Thành đang cầm đèn lồng đứng ở giao lộ phía trước chờ hắn.
Triệu Nhữ Thành không hỏi Khương Vọng đêm nay xảy ra chuyện gì, Khương Vọng cũng không hỏi Triệu Nhữ Thành đêm nay cố gắng như thế nào.
Họ nói những chuyện quan trọng hơn.
“An An đâu?”
“Lão đại đang chăm sóc, tiểu hài tử rất dễ dụ. Ta nói huynh đi trấn Phượng Khê trấn mua kẹo đường cho nàng, nàng bèn tin ngay.”
Khương Vọng nhăn mặt: “Ta đi đâu kiếm kẹo đường bây giờ?”
“Ha ha ha!” Triệu Nhữ Thành cười đắc ý, móc ra năm cái kẹo đường vẫy vẫy trước mặt Khương Vọng: “Ta bảo người đến trấn Phượng Khê mua rồi.”
...
Trong Tam Phần Hương Khí Lâu.
Diệu Ngọc đang nói gì đó với người đeo mặt nạ xương trắng, bỗng nhiên biến sắc.
“Sao rồi?”
Diệu Ngọc thì thầm nói: “Bạch Cốt Chi Chủng mà ta gieo xuống đã biến mất!”
Người đeo mặt nạ xương trắng chắp hai tay sau lưng: “Ngươi gieo Bạch Cốt Chi Chủng? Lúc nào? Cho ai?”
Diệu Ngọc lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn ta, giống như cười mà không phải cười: “Làm tốt chuyện của ngươi, bớt can thiệp vào chuyện của ta!”
Người đeo mặt nạ xương trắng cũng không tranh luận mà tan biến vào lòng đất.
Đợi người này rời đi, Diệu Ngọc mới khôi phục lại vẻ trầm tư: “Chẳng lẽ là...”
Nàng ta đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi xuống.
“Không được, vẫn chưa thể xác định. Ta phải cẩn thận, cẩn thận hơn...”
...
Hẻm Phi Mã, Khương gia.
Từ khi sáng sớm tinh mơ đến khi mặt trời lặn, rồi lại đến đêm lạnh cắt da.
Vẻ mặt Khương An An càng ngày càng ủ rũ.
Lăng Hà ở bên cạnh phục vụ nàng, cố hết sức để dỗ dành. Nhưng một tên không có thiên phú dỗ người, thứ hai cũng rất đãng trí, bởi vậy hoàn toàn không có tí hiệu quả nào.
Khương An An cũng không ghét vị đại ca ca Lăng Hà này, nhưng nói thật lòng, Lăng ca ca không thú vị bằng Nhữ Thành ca ca.
Về phần Đỗ Dã Hổ ca ca... Dáng dấp cũng quá hung dữ!
Đương nhiên mấy ca ca này đều rất tốt, nhưng tất cả ca ca cộng lại cũng không sánh nổi thân ca ca của mình.
Nàng không được vui cho lắm.
Dùng câu nói của thầy giáo hay nói là: “Ưu phiền trong lòng, không dễ cắt đứt.”
Ài...
Khương An An ủ rũ.
“Nắng đã có mũ, mưa đã có ô, ưu phiền đã có kẹo đường.”
Một cái kẹo đường rất sống động xuất hiện ở trước mắt nàng, sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm.
Năm cái kẹo đường bày ra một loạt.
Phía sau những cái kẹo đường chính là khuôn mặt tươi cười của Khương Vọng.
“Chúc mừng sinh nhật Khương An An! Từ hôm nay trở đi, muội lên năm tuổi rồi... !”

Đêm sinh nhật này của Khương An An, trừ Khương Vọng cảm thấy tiếc nuối vì không có thời gian biểu diễn tài nấu nướng thì tất cả mọi người đều chơi rất vui vẻ.
Cảnh tượng náo nhiệt qua đi, Triệu Nhữ Thành về đến nhà.
Sau khi tĩnh tọa trong thư phòng của mình chốc lát, hắn ta nghe thấy tiếng mở cửa.
“Chuyện ngày hôm nay, ông vất vả rồi, Đặng thúc!” Mặc dù tư thế ngồi của Triệu Nhữ Thành rất buông tuồng tùy ý, nhưng giọng nói thi không chút nào giả tạo, rất tôn trọng và gần gũi.
Vị quản gia Triệu phủ được gọi là Đặng thúc kia cũng đứng rất có khuôn phép, cười ấm áp: “Tân Tẫn thương kia rất tốt, giang sơn đời nào cũng có người tài xuất hiện, ta cảm thấy mình già rồi!”
“Sao vậy được? Đi trên đường người ta còn tưởng rằng ta với ngài là huynh đệ ấy chứ!”
Nét mặt Đặng thúc không thay đổi, chỉ nói: “Phải có tôn ti trật tự!”
Triệu Nhữ Thành há to miệng, có lẽ là muốn nói cái gì đó, nhưng biết là có nói cũng vô dụng nên không nói gì nữa.
Đặng thúc lại mở miệng nói: “Không ngờ ta đã cao tuổi như thế rồi, lần thứ hai ra tay lại là đi mua mấy cái kẹo cho một cô bé!”
Triệu Nhữ Thành cợt nhả: “Đặng thúc vất vả, đa tạ ngài!”
“Cô bé kia rất đáng yêu!”
Triệu Nhữ Thành cực kì đắc ý: “Đó là đương nhiên! Đây chính là muội muội của ta!”
Đặng thúc nhìn hắn ta, lặp lại: “Nàng rất đáng yêu!”
Nụ cười trên mặt Triệu Nhữ Thành đột nhiên biến mất.
Trên khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần kia lại mang một nét bi thương.
Hắn ta không nói gì, nửa ngày sau mới thì thầm: “Ta hiểu mà.”
...
Ngày thứ hai sau sinh nhật của Khương An An, Tống di nương nhờ người mang đến một cái vòng tay bằng ngọc bích, là quà sinh nhật tặng An An. Bởi vì đường xá xa xôi nên đến chậm một ngày.
Cùng gửi đến còn có một mảnh ngọc bội, là để đưa cho Khương Vọng. Có vẻ là để nịnh hắn, sợ Khương Vọng ngăn cản không cho bà liên lạc với con gái.
Sau khi nhìn thấy lễ vật, An An không nói gì nhưng có vẻ như rất thích, bỏ những bảo bối được tặng vào trong rương đồ của mình.
Đối với Khương Vọng mà nói, gặp phải Hùng Vấn chính là một gáo nước dội vào chút kiêu ngạo vừa chớm bành trướng khi đoạt được khôi thủ năm nhất của hắn.
Nhưng thu hoạch sau trận chiến này cũng rất đáng xem.
Đầu tiên là, sau khi giết Hùng Vấn thì số lượng đạo nguyên trong Thông Thiên cung tăng vọt, khoảng cách đến khi xây nền móng xong đã không xa nữa.
Tiếp theo là sau khi Chúc Duy Ngã thực hiện nhiệm vụ giết Thôn Tâm Nhân Ma, đã rất công bằng mà phân năm trăm điểm đạo huân cho hắn. Nghe nói trong nhiệm vụ lần này, bản thân Chúc Duy Ngã thu hoạch được hơn sáu ngàn điểm. Có điều số đạo huân trên bảng Đạo Huân của hắn ta không tăng mà lại giảm, chỉ còn một ngàn đạo huân, cũng không biết đã đổi bảo bối gì.
So sánh với đám người một trăm đạo huân cũng phải chi tiêu chắt bóp để tiết kiệm như Khương Vọng, chỉ có thể nói cường giả chân chính vốn kiếm đạo huân không khó.
Về phần thứ lấy được sau cùng, thì chính là ngọn nến màu đen không biết làm thế nào lại xuất hiện trong Thông Thiên Cung kia.
Cái này chắc là bảo bối gì đó, nhưng cho dù Khương Vọng nghiên cứu như thế nào cũng đều không tìm hiểu được. Trước mắt, mốc tu hành quan trọng nhất vẫn là Điện Cơ (1), vậy nên chỉ có thể để đó về sau thăm dò tiếp.
(1) Điện cơ: đặt nền móng, từ chương này nhóm mình mình sẽ dùng từ Điện Cơ thay cho cụm từ đặt nền móng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất