Chương 104: Khai Mạch đan của Đạo viện có vấn đề gì sao?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Năm trăm điểm đạo huân là niềm vui ngoài ý muốn, Khương Vọng đương nhiên phải chuẩn bị cho Triệu Nhữ Thành và Khương An An mỗi người một viên Khai Mạch đan. Triệu Nhữ Thành là đệ tử Đạo viện, có thể trực tiếp lấy một trăm đạo huân đổi Khai Mạch đan. Còn Khương Vọng thì chưa dùng đến lượt hối đoái của mình, đúng lúc này có thể để lại cho An An.
Đối với đạo huân của Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành nhận rất dứt khoát, thậm chí còn cười hì hì hỏi: “Tam ca, đệ nhìn trúng một thanh pháp kiếm giá trị năm trăm đạo huân. Đệ tích luỹ hơi thiếu một chút, huynh có thể cho thêm không?”
Khương Vọng lúc này giàu nứt đố đổ vách, cực kì xa xỉ, bèn hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”
“Bốn trăm chín mươi chín!”
Đúng là chỉ thiếu có “một chút” !
“...” Khương Vọng đạp cho hắn ta một đạp, nói: “Cút!”
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn thở dài: “Ta còn muốn dùng một trăm đạo huân để đổi một viên Khai Mạch đan cho An An, còn lại ba trăm điểm đều cho đệ.”
“Đừng!” Triệu Nhữ Thành vội ngăn lại.
“Sao?”
“Đạo huân vẫn có thể cho đệ. Có điều chuyện khai mạch cho An An, huynh suy nghĩ lại một chút đi!”
Khương Vọng vẫn không hiểu rõ lắm: “Chuyện khai mạch không phải là càng sớm càng tốt à? Nếu như đệ lo lắng cấp độ siêu phàm nguy hiểm thì không cần, ta không muốn cho An An tiến vào Đạo viện.”
Tu hành ở Đạo viện, thực ra đều tốn một phần trợ cấp rất lớn từ triều đình. Vậy nên ngoài nghĩa vụ phải làm, đệ tử Đạo viện cũng không thể từ chối một chút nhiệm vụ điều động bắt buộc. Ví dụ như dọn dẹp đường sá, đuổi giết yêu nhân tà đạo. Nếu không phải trường hợp cá biệt thì mỗi một loại này đều gặp nguy hiểm không thể tránh né.
Khương Vọng có Diễn Đạo Đài, không cần lo lắng về vấn đề công pháp. Đồng thời chính hắn cũng có thể thầy của An An. Nói cho cùng, hắn cũng không trông cậy An An trở thành cường giả gì, chỉ muốn nàng có thể khoẻ mạnh và có một chút sức tự vệ mà thôi.
Triệu Nhữ Thành cười khổ một tiếng: “Không phải đệ muốn nói khai mạch sớm không tốt...”
Hắn ta do dự một chút, vẫn nói: “Nếu như huynh muốn khai mạch cho An An, vậy cũng không cần dùng Khai Mạch đan của Đạo viện!”
Chân mày của Khương Vọng càng nhíu chặt hơn: “Khai Mạch đan của Đạo viện có vấn đề gì sao?”
“Cũng không phải...” Triệu Nhữ Thành nói thẳng: “Khai Mạch đan có thể đổi ở Thành Đạo viện là Khai Mạch đan cấp thấp nhất, lão đại đã lớn tuổi rồi mà giờ còn chưa xây nền móng xong. An An còn nhỏ, có thể chờ một chút. Nếu như huynh muốn khai mạch cho An An thì nên cố tìm loại tốt hơn. Như vậy tương lai con bé sẽ có thể đi trên con đường tu hành dễ dàng hơn.
Ý đệ không phải là dùng Khai Mạch đan cấp thấp nhất sẽ không đả thông đại đạo. Rất nhiều cường giả cũng đều đã quật khởi dưới điều kiện ác liệt nhất. Nhưng dù sao vẫn là gian khổ.
Nếu như là trước đây, đệ sẽ không nói những điều này cùng huynh. Dù sao trong hoàn cảnh như thành Phong Lâm, thứ như Khai Mạch đan sẽ được nhiều người tranh giành đến vỡ đầu chảy máu, có mà dùng đã tốt lắm rồi. Nhưng sau khi huynh giết Hùng Vấn, một trưởng bối của đệ cho rằng huynh có cơ hội. Huynh có cơ hội thì có thể trưởng thành. Về sau có thể đạt được Khai Mạch đan tốt hơn cho An An.
An An cũng là muội muội của đệ, đệ hi vọng tương lai con bé sẽ đỡ vất vả hơn một chút!”
Khương Vọng yên lặng nghiền ngẫm trong chốc lát, hắn vẫn biết nghĩa đệ nhỏ nhất của mình này có bí mật, nhưng hắn chưa từng hỏi tới. Như hắn có được chìa khoá để tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, những huynh đệ này cũng không có ai hỏi tới.
Chỉ là bây giờ xem ra, bí mật mà Triệu Nhữ Thành giấu còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng.
Dù sao, không nói những cái khác, riêng kiến thức đối với thế giới tu hành này đã không phải là gia đình bình thường có thể bồi dưỡng được.
Phải biết Phương Bằng Cử xuất thân ở một trong ba gia tộc lớn ở thành Phong Lâm, ấy vậy mà vẫn vì một viên Khai Mạch đan mà làm ra chuyện vong ân bội nghĩa. Nhưng ở trong miệng Triệu Nhữ Thành, viên Khai Mạch đan này lại không đáng nhắc tới như thế.
Thậm chí hắn còn hiểu rõ, nếu như hắn không nói muốn khai mạch cho An An, chỉ sợ Triệu Nhữ Thành cũng sẽ không nói ra những lời này.
“Khai Mạch đan còn phân cấp sao?” Khương Vọng hỏi.
“Đó là đương nhiên. Huynh biết không, tài liệu chính của Khai Mạch đan là rút ra từ đạo mạch trên thân thể yêu thú, nhưng mà yêu thú có mạnh có yếu, đạo mạch đương nhiên cũng có tốt có kém. Huynh nói xem, đạo mạch có cấp bậc khác nhau thì luyện ra Khai Mạch đan có thể giống nhau không?”
“Khai Mạch đan mà huynh lấy được từ Tả Quang Liệt tuyệt đối không đơn giản. Trưởng bối kia của đệ nói, huynh khai mạch rất hoàn mỹ, hoàn toàn khai phá tiềm năng của huynh.”
Khương Vọng không nói gì.
Hắn yên lặng quan sát Thổ Khâu Chân Linh nhỏ như con giun đất trong Thông Thiên cung của mình một lúc. Nhìn kiểu gì cũng không ra nó có quan hệ gì với bốn chữ “khai mạch hoàn mỹ”.
Đây không phải là Thổ Khâu mạch cấp thấp nhất à?
Trên vách hang động có ánh sáng trắng toả ra dày đặc, dường như bước vào trong hài cốt của một loại thú lớn nào đó.
Đi qua hành lang rất dài sẽ nhìn thấy bên trong có vùng đất khác.
Một cái thảm đỏ thắm được trải giữa hang động, Bạch Cốt sứ giả đeo mặt nạ và Diệu Ngọc mặc váy đỏ đứng ở hai bên.
Phía sau bọn họ là mấy người áo đen đứng chụm vào nhau, hình như chia làm hai phe.
Tấm thảm đỏ thắm kéo dài đến cuối động.
Bạch cốt làm thềm, máu thịt làm đài, trên đài cao có một cái ghế làm từ gai xương trông rất dữ tợn.
Trên ghế có một bộ xương khô nhỏ bé và yếu ớt, khô quắt, dường như chỉ cần một cơn gió thổi tới thì sẽ tan ra thành từng mảnh.
Nhưng lại có giọng nói từ trong cái miệng trống rỗng của bộ xương khô kia vang lên: “Ai có thể nói cho bản tọa biết, ngọn Minh Chúc kia đi đâu rồi không?”
Một ông lão mặc áo bào đen quỳ rạp xuống đất đến bịch một tiếng: “Thuộc hạ vô dụng!”
Giọng nói kia vẫn đều đều, dường như không có bất cứ cảm xúc gì: “Ai có thể nói cho ta biết, ai chịu trách nhiệm cho hành động tổn thất nặng nề lần này?”
Ông lão mặc áo bào đen dùng ánh mắt còn lại nhìn Bạch Cốt sứ giả một chút, nhưng thấy đối phương không nhúc nhích tí nào, căn bản là không muốn nói đỡ cho lão. Thế là lão đành phải đập mạnh đầu xuống đất: “Thuộc hạ... đáng chết!”