Chương 109: Khói lửa nhân gian, mây xanh trên trời
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù là hệ Thuỷ hay hệ Hoả cũng vậy.
Nhưng sức người có hạn, hắn đương nhiên không thể tu tất cả các đạo thuật.
Viện trưởng Đổng A nói qua không chỉ một lần, tu vi mới là gốc rễ của đại đạo, đạo pháp chỉ là thuật vệ đạo thôi. Cho dù có một sô thiên tài có tinh lực vô tận thì cũng cần phải dồn nhiều tâm sức vào những thứ căn bản của đại đạo.
Khương Vọng đang tính tích góp đạo nguyên một lát thì lại thử các đạo thuật khác, ví dụ như đạo thuật hệ Phong hoặc là Lôi pháp. Chỉ có điều lôi pháp cơ bản nhất cũng là đạo thuật bậc Ất, nếu như không có gì đặc biệt xảy ra, hắn phải chờ tới khi lên đến Thông Thiên Cảnh Thất phẩm mới có cơ hội hiểu rõ.
Mặc dù trước mắt, sự thể hiện ở Ngũ Hành đạo thuật cho thấy rằng thiên phú hắn khá đồng đều, nhưng với Khương Vọng mà nói, hắn có khuynh hướng nghiêng về đạo thuật hệ Hoả và đạo thuật hệ Mộc hơn.
Cái thứ hai là bởi vì ân sư Đổng A giỏi về Đạo thuật hệ Mộc, cái trước đương nhiên là bởi vì... Một trận chiến ngoạn mục vô cùng ở bên ngoài Hoàn Chân quán kia, bởi vì cái tên hung hăng chói mắt như mặt trời kia.
Mặc dù ngay cả tên của y là Tả Quang Liệt mà hắn cũng không biết, nhưng hắn học được rất nhiều điều từ y. Cũng bởi vậy nên Khương Vọng có hảo cảm với lửa hơn.
Có thể đoán được là bất kể lựa chọn hướng nào thì lựa chọn chiến đấu của hắn đều sẽ có vô số những thay đổi, chiến lực sẽ tăng theo cấp số nhân.
Đối với nhiệm vụ tiễu trừ hung thú mà nói, đây chắc chắn là một tin tức tốt đẹp.
Khương Vọng đã định ra phương hướng đạo thuật sơ bộ, trời cũng đã hửng sáng.
Đón ánh ban mai, Khương Vọng hoàn thành tu hành xung mạch lần đầu tiên trong ngày. Hắn cảm thấy lúc Thổ Khâu Chân Linh phun ra nuốt vào đạo nguyên, hình như thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi xung mạch liên tiếp hai lần, bây giờ tinh thần và thể xác hắn mới cảm thấy hơi mệt. Thế là tạm nghỉ.
Rửa mặt, dọn giường, đi ra ngoài mua bữa sáng cho Khương An An.
Sáng sớm, tiểu thương đẩy xe nhỏ đi rao hàng, sữa đậu nành nóng hổi trong nồi, bánh ngọt bốc khói nghi ngút.
Quả là “Khói lửa nhân gian ấy, dựng thang giữa trời mây”.
Chúc Duy Ngã còn chưa về tới, tiếng thơm đã truyền đến trước.
Toàn bộ thành Phong Lâm đều đang xôn xao, các bậc lão ấu nhờ vậy mà cũng cảm thấy vinh, các tiểu cô nương, tiểu tức phụ cũng càng thêm mê mẩn.
Nghe nói lần này Chúc Duy Ngã một người một thương, tự thân đến thành Vọng Giang nhưng Lâm Chính Nhân lại tránh mà không chiến.
Chúc Duy Ngã dứt khoát đánh đến Đạo viện thành Vọng Giang, giáo huấn toàn bộ cao thủ xếp hạng trên bảng Đạo Huân một lần.
Trừ Phó Bão Tùng liều mạng được đánh giá là "miễn cưỡng có thể nhìn" ra, còn những người khác so với hắn ta thì đều là “gà đất chó sành”.
Cuối cùng Viện trưởng Đạo viện thành Vọng Giang nhìn không được nữa đành phải đích thân ra tay.
Một tu sĩ Lục phẩm Đằng Long Cảnh lâu năm, có thể nói là Đằng Long Cảnh đỉnh phong.
Chúc Duy Ngã hung hãn nghênh chiến lại càng chiến càng mạnh, đại chiến một lúc lâu lại đánh bại Viện Trưởng Đạo viện thành Vọng Giang có thê lực đang dần suy yếu!
Còn trong giai đoạn học tập ở Thành Đạo Viện lại đánh bại cấp bậc cao thủ như Viện Trưởng Đạo viện, đây là chuyện vĩ đại mà gần trăm năm nay quận Thanh Hà đều không ai làm được.
Nghe nói lúc đó Chúc Duy Ngã quay thương cười to, thanh chấn toàn thành, cười thành Vọng Giang không người, muốn thua một lần mà cũng không thể được.
Thành Chủ thành Vọng Giang giận dữ ra tay, sau khi giao thủ thì Chúc Duy Ngã vẫn có thể toàn thân trở lui.
Cứ vậy danh chấn Trang Quốc!
Nếu như nói trước đây còn có người nghi ngờ hắn ta dùng thủ đoạn để chém giết Thôn Tâm Nhân Ma, vậy thì lần này chính diện đánh bại cường giả Lục phẩm Đằng Long Cảnh đỉnh phong, toàn thân trở ra dưới tay của cường giả Ngũ phẩm Nội Phủ Cảnh, đã không còn ai có thể nghi ngờ thực lực của Chúc Duy Ngã nữa.
Phó Viện Trưởng Quốc Đạo viện đã phát đạo hàm tự ký, Hoàng Phủ Đại Tướng Quân cũng đặc lệnh mời hắn ta vào Binh bộ, vừa vào chính là một tướng quân có thực quyền.
Danh tiếng của Tân Tẫn Thương truyền khắp thiên hạ, Chúc Duy Ngã một bước lên mây xanh.
Tạm thời không nói đến lựa chọn của Chúc Duy Ngã, chỉ tính riêng đạo viện thành Phong Lâm, có thể tạo ra một nhân vật uy phong như thế, đối với Đạo viện mà nói không phải chỉ giúp ích mỗi về mặt danh tiếng không.
Tam Thành Luận Đạo, thành Vọng Giang đoạt được giải quan trọng nhất là đứng đầu đệ tử năm thứ năm, vượt lên trên thành Phong Lâm. Nhưng sau lần ra tay này của Chúc Duy Ngã, nếu tính toàn bộ quận Thanh Hà thì cũng chẳng có nơi nào bì kịp thành Phong Lâm. Đối với tài nguyên phân phối cuối năm nay, việc thành Phong Lâm độc chiếm một đầu cũng là đương nhiên. Việc này có nghĩa là sẽ có càng nhiều Khai Mạch Đan hơn, giáo viên xuất sắc cũng nhiều hơn…
Hàng năm, Đạo viện thành Phong Lâm chỉ thu nhận mười đệ tử nội môn, cũng không phải là cả Thành vực Phong Lâm hàng năm chỉ có mười người có thể bồi dưỡng, mà là tài nguyên có hạn cho nên thực tế không cách nào bồi dưỡng càng nhiều người. Tình huống sang năm phần lớn có lẽ sẽ rất khác.
Còn về một nhân vật chính khác trong sự kiện lần này là Lâm Chính Nhân, cũng không phải là kẻ im hơi lặng tiếng.
Nghe nói lúc đó y đang ở bên ngoài chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, không thoát thân được. Mới có chuyện sau đó là Chúc Duy Ngã đánh tới cửa tung hoành ngang dọc.
Sau khi về thành, nghe nói tình thế lần này, Lâm Chính Nhân trước mặt mọi người đốt roi lập thề, tự giải bày rằng chiến lực hiện nay không bằng, nhưng tất nhớ kĩ mỗi thù này mà hết lòng phấn đấu, tuyên bố ngày khác tất sẽ rửa sạch nổi nhục này của thành Vọng Giang. Cũng nhận về sự kính trọng của một số người.
…
Khương Vọng hiếu kỳ hỏi: "Bích Mãng bị đốt rồi?"
Triệu Nhữ Thành cười ha ha: "Không phải, căn bản ngày đó gã ta không có mang roi Bích Mãng ra. Roi đốt là của đệ đệ gã. Cho thấy trước khi xuất hiện đã cố ý đổi rồi!"
Lần này ngay cả Lăng Hà cũng không nhịn cười được.