Chương 110: “Lần này ngươi là đến thăm bọn ta, hay là…”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi ba huynh đệ tán chuyện xong, Khương Vọng chia sẻ Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ chính mình dùng đặt nền móng. Lúc trước không nói là bởi vì chính hắn cũng không biết hiệu quả thế nào, chỉ sợ có hại vô lợi.
Nhưng bây giờ đặt nền móng thành công, hắn đã cảm nhận được chỗ tốt của Chu Thiên Tinh Đấu Trận, tự cảm thấy chuẩn bị lâu như vậy cũng không phải vô ích, so với Quy Nguyên Trận Đồ thì chỗ thời gian hao phí này cũng không tính là bao.
Những thứ khác không nói, tính riêng về đạo toàn, thì đạo toàn do Quy Nguyên Trận Đồ tạo thành, mỗi ngày chỉ tự sinh có ba viên đạo nguyên. Tinh Vân đạo toàn do Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ tạo thành, mỗi ngày tự sinh tới chín viên đạo nguyên.
Theo đà tăng trưởng này của đạo toàn, khoảng cách sẽ ngày càng xa, về sau đủ để san bằng thời gian hao phí lúc trước.
Nhưng Lăng Hà chỉ cười khổ: "Sao đặt xuống được trận đồ phức tạp như thế trong Thông Thiên Cung?"
Triệu Nhữ Thành bên cạnh liền giải thích: "Đây chính là lý do vì sao vị trưởng bối kia của đệ nói huynh khai mạch hoàn mỹ."
Nhờ vậy Khương Vọng mới biết, chỗ đặc thù Thông Thiên Cung của mình ở đâu.
Chân linh đạo mạch của hắn tuy chỉ là loại phổ thông giun đất, nhưng quy mô Thông Thiên Cung của hắn lại vượt xa tu sĩ bình thường!
Tu sĩ bình thường đều xây dựng ba đạo toàn, sau khi hoàn thành tuần hoàn tiểu chu thiên thứ nhất, mới có thể chậm rãi khuếch trương Thông Thiên Cung.
Lấy Thông Thiên Cung của Lăng Hà làm ví dụ, y giỏi lắm chỉ có thể đặt xuống một trang trận đồ đặt nền móng Chu Thiên Tinh Đấu Trận, trước khi Thông Thiên Cung mở rộng, dù thế nào cũng không đặt xuống được trang thứ hai. Việc này có nghĩa là, nếu như y chọn Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ, thì chỉ có thể kẹt ở hậu đạo toàn thứ nhất và tiền đạo toàn thứ hai, tiến thối lưỡng nan.
Mà Khương Vọng vừa mới khai mạch, Thông Thiên Cung lại to lớn hùng vĩ.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu rõ tại sao Đổng A lại nói Quy Nguyên Trận là trận đồ đặt nền móng có tính thực dụng phổ biến nhất. Khó trách ba Đạo thống lớn đều lấy Quy Nguyên Trận làm trận đồ đặt nền móng thông dụng.
Còn Triệu Nhữ Thành, quy mô Thông Thiên Cung của hắn ta đương nhiên là không có vấn đề. Nhưng sau khi so sánh thì phát hiện, Chu Thiên Tinh Đấu Trận Đồ với trận đồ hắn ta mới được truyền thụ tối qua chỉ ở suýt soát nhau thì không nghĩ muốn đổi.
Trên tu hành mà nói, để tránh cho toàn bộ hệ thống đạo toàn xung đột dẫn đến tiêu hao thậm chí sụp đổ, thì trừ việc đập đi xây lại, bình thường ít có ai đổi trận đồ đặt nền móng.
…
Thời gian trôi rất nhanh.
Đến ngày xuất phát, đội ngũ đã hẹn sẵn tập hợp ngay tại cửa nam.
Vừa thấy Khương Vọng, mắt Lê Kiếm Thu sáng lên: "Chúc mừng sư đệ đặt nền móng thành công!"
Khương Vọng xấu hổ: "Đặt nền móng có gì đáng để chúc mừng đâu, Lê sư huynh chớ ghẹo đệ."
Hoàng A Trạm bên cạnh cũng hài lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai Triệu Nhữ Thành, tỏ ý rất xem trọng: "Chúc mừng Triệu sư đệ khai mạch thành công!"
". Cút!"
Hoàn cảnh thành Tam Sơn quả thực là chẳng mấy tốt, quan đạo uốn lượn giữa khe núi, khúc khuỷu lại dài đằng đẳng.
Chi phí giữ gìn quan đạo như thế này, chỉ thoáng nghĩ thôi cũng đủ để biết rồi, dù cho Triều đình Trang Quốc đã chi ra một phần lớn thì số còn lại đối với thành Tam Sơn mà nói cũng không phải nhỏ. Nhất là thành Tam Sơn vốn có tài nguyên eo hẹp, không có đặc sản gì đáng nói, không đủ dồi dào.
Dù bọn Khương Vọng là tu sĩ siêu phàm, sau khi gấp rút tới thành Tam Sơn cũng cảm thấy mỏi mệt.
Lúc trước, tuy đã có kết giao với mấy người bạn ở thành Tam Sơn, nhưng Khương Vọng cũng không chủ động liên hệ bọn họ trước.
Hắn mua không nổi hộp truyền thanh nghìn dặm, còn phi kiếm truyền thư thì tu vi hắn không đủ, viết gửi thư còn chưa chắc nhanh bằng chính hắn chạy tới. Dứt khoát chờ gặp được người lại chào hỏi sau.
Loại việc thanh trừ hung thú này, bọn Dương Hưng Dũng, Tôn Tiểu Man là tu sĩ bản thành, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thành Tam Sơn xây dựng giữa dãy núi bao quanh, kết cấu thành trì khác biệt lớn với thành Phong Lâm.
Cả tòa thành trì chỉ có một cửa thành, mặt hướng về phía quan đạo kéo dài duy nhất ở đây.
Mà sau khi vào cửa thành, tòa kiến trúc gặp phải đầu tiên chính là phủ thành chủ mang phong cách phóng khoáng. Cũng chính là nói, tất cả người vào thành Tam Sơn, đều phải đi vòng qua hai bên phủ thành chủ.
Theo cái kết câu này, có vẻ tòa thành này không quá hoan nghênh người ngoài.
Nhưng dân chúng sinh sống trong thành Tam Sơn, ai cũng tràn trề nhiệt tình, tiếng cười phóng khoáng.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ, điều kiện sinh hoạt đa phần không bằng thành Phong Lâm, nhưng tinh thần diện mạo của bọn họ đều rất sảng khoái, trong ánh mắt nhìn thấy được lòng tin đối với cuộc sống.
Dù rằng nạn hung thú khiến tòa thành này chịu đủ khó khăn, nhưng những tiếng chào hàng, tiếng cười đùa giống như chưa từng ngừng lại.
Người đến người đi, người lưu người rời quả thực đúng với tên gọi nhân gian.
Hai tráng hán bắp thịt cuồn cuộn canh giữ ngay ở cổng phủ thành chủ, khiến người khác nhìn mà phát sợ.
Một đoàn người đi theo Lê Kiếm Thu vòng qua bên phải.
Bỗng nhiên có một giọng nói thánh thót vang lên phía sau: "Khương Vọng!"
Khương Vọng quay đầu nhìn theo giọng nói đó, phát hiện là Tôn Tiểu Man có bề ngoài mềm mại xinh xắn đáng yêu kia, đang nhảy lên thật cao trong đám đông vẫy tay gọi hắn.
Bên cạnh nàng còn có một tên béo tròn đi theo, không phải là Tôn Tiếu Nhan thì là ai.
"Tôn cô nương!" Khương Vọng cười chào.
"Cần gì khách sáo như vậy, gọi ta Tiểu Man là được." Tôn Tiểu Man nghênh ngang đi qua, nện lên bụng hắn một phát.
Khương Vọng hít một hơi khí lạnh, để không quá mất mặt, hắn vẫn cố gắng duy trì nụ cười tươi tắn trên mặt: "Được, được thôi, Tiểu Man, Tiếu Nhan, chào hài ngươi!"
Xem ra bọn Tôn Tiểu Man này là mới từ ngoài thành trở về, trên người vẫn còn vết tích chiến đấu. Dương Hưng Dũng, Triệu Thiết Hà thì không đi theo, có thể ngày thường cũng không cùng nhau làm nhiệm vụ.
Tôn Tiểu Man xua xua tay bảo người đứng phía sau đi trước, rồi quay lại hỏi: "Lần này ngươi là đến thăm bọn ta, hay là…"