Chương 112: Đi lên đỉnh núi
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chưởng quỹ là ông lão ánh mắt không còn tốt lắm, híp mắt nhìn Lê Kiếm Thu một lúc lâu, mới cười nói: "Đến rồi à, Tiểu Lê?"
Lê Kiếm Thu rất thân thiết chào hỏi với ông: "Đúng vậy, Trương đại gia. Phiền an bài bốn gian phòng."
"Hai gian đi, có tiền cũng đừng phung phí như vậy. Bốn nam nhân thôi mà, chen chúc một chút là được rồi?"
"Được, theo ngài."
"Gần đây vẫn tốt chứ?"
"Rất tốt. Ngài thì sao?"
"Cũng tốt."
Khương Vọng yên lặng quan sát một màn này, cảm giác Lê Kiếm Thu cùng mọi thứ nơi này đều vô cùng hòa hợp, giống như đã sống một đoạn thời gian rất dài ở đây.
"Con trai với con dâu của ông ấy bị hung thú ăn sạch ngay giữa quan đạo trên đường về thành." Lúc đi lên lầu, Lê Kiếm Thu nói: "Lúc thành vệ quân tuần tra chạy đến, ngay cả xương cốt cũng không tìm được lấy một cái."
Khương Vọng im lặng. Với số lượng hung thú ở thành vực Phong Lâm, thông thường rất ít phát sinh việc hung thú xông vào quan đạo.
Hắn khó có thể tưởng tượng, nếu ngay cả quan đạo cũng không an toàn, dân chúng bình thường của thành Tam Sơn phải gánh chịu áp lực lớn đến mức nào trong cuộc sống?
Mà điều gì đã khiến bọn họ có hi vọng quật cường như vậy?
"Ông ấy luôn cảm thấy con của mình còn chưa chết, một ngày nào đó sẽ trở về. Cho nên mỗi ngày đều canh ở cửa lữ quán."
Lê Kiếm Thu thở dài một hơi, không nói gì thêm nữa.
Thụ Bút Phong thật ra là như một chiếc bút dựng đứng, hướng thẳng lên trời, dốc núi vô cùng cheo leo.
Lên núi chỉ có duy nhất một con đường thô sơ. Đám bọn họ đứng dưới chân núi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tu giả thành Tam Sơn gian nan thế nào để mở ra con đường này.
Nhất là khi đó hung thú vẫn còn khắp núi.
Chắc chắc là bước bước máu chảy, bậc bậc lạc hồn.
Mà máu thịt những người chết kia xây thành bậc thang, còn hồn phách thì bảo hộ người ở lại. Còn sống thì hăng hái bước tiếp, rốt cục mới có thể giẫm trên núi này, diệt sạch hung thú.
Trải qua hai năm, nơi đây lại xuất hiện hung thú mới du đãng đến, cũng xuất hiện thêm người xử lý bọn chúng.
Đối với hung thú, Khương Vọng cũng không lạ lẫm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tới loại sào huyệt hung thú trong truyền thuyết này.
Nguyên do bởi vì ban thưởng hậu hĩnh, tu sĩ đến thành Tam Sơn rất nhiều, nhưng phần đông đều lựa chọn theo đại đội thành Tam Sơn thanh diệt Ngọc Hành Phong.
Đội ngũ chọn Thụ Bút Phong chỉ thưa thớt mấy nhóm.
Mà sáng sớm Lê Kiếm Thu đã dẫn đội xuất phát, mà trên đường cũng không có ai đồng hành.
Một hàng người dưới sự dẫn dắt của Lê Kiếm Thu leo lên đỉnh núi. Nửa đoạn trước an ổn, trừ tình cờ gặp vài hung thú rải rác thì không có thứ gì khác.
Đường núi quấn quanh đỉnh núi mà lên, một bên vách đá, một bên vách núi. Chợt có tiếng kêu gào vang vọng trong sơn cốc, khiến người nghe toàn thân nổi da gà.
"Cẩn thận!" Đột nhiên Lê Kiếm Thu lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng chưa hành động.
Bỗng nhiên, từ vách đá thoát ra một con hung thú hình rắn, nói là rắn nhưng nó lại khoác trên thân một lớp vảy có màu sắc giống như đá. Tầng vảy này che chở khiến cho khi nó đứng im rất khó bị người phát giác.
Trường kiếm của Khương Vọng ra khỏi vỏ đầu tiên, Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết Sát pháp thức thứ nhất, đúng ngay khi con rắn mở miệng lớn ra, một kiếm xoẹt qua chém rụng lưỡi của nó.
Một tay khác của hắn cũng không nhàn rỗi mà nhanh chóng bấm quyết, trở tay phóng một viên lửa vào miệng rắn. Người chuyển động theo kiếm, cùng lúc hung thú rơi xuống vách núi thì nhẹ nhàng trở lại trên đường.
Một loạt hành động này linh hoạt gọn gàng, không chút dư thừa, khiến người xem có một loại cảm giác mãn nhãn.
Sau khi dung nhập đạo thuật vào hệ thống chiến đấu, chiến lực của Khương Vọng đâu chỉ tăng gấp bội.
"Loại hung thú này tên là Nham Xà, lực phòng ngự của lớp vảy cực mạnh, vòm họng chính là nhược điểm của nó." Lê Kiếm Thu vừa đi lên trước vừa giải thích: "Khương sư đệ ứng đối rất xuất sắc, nếu như bây giờ hung thú trên Thụ Bút Phong cũng chỉ có loại cường độ với mật độ này thì xem ra hôm nay chúng ta có thể lên được đỉnh núi."
"Hình như Lê sư huynh rất quen thuộc với nơi này?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
"Từng đến." Phía trước truyền đến câu trả lời của Lê Kiếm Thu.
Y vừa rồi cố ý không động thủ, chính là muốn quan sát khả năng của mọi người. Kết quả khiến y hài lòng.
Triệu Nhữ Thành phản ứng cực nhanh, nhanh chóng điều chỉnh vị trí đứng. Nếu như Lê Kiếm Thu không nhìn lầm, cách hắn ta nhấc kiếm là cùng một kiểu với Khương Vọng, xem ra đều đã tu luyện Kiếm Điển siêu phàm được truyền đi xôn xao kia - Khương Vọng giành được hạng nhất trong Tam Thành Luận Đạo đệ tử năm nhất, muốn không bị người khác chú ý cũng khó.
Bình thường, Hoàng A Trạm luôn miệng cười toe toét, nhưng cũng trong thời gian ngắn đã hoàn thành chuẩn bị đạo thuật.
Đương nhiên khiến cho Lê Kiếm Thu bất ngờ lớn nhất vẫn là Khương Vọng. Y sớm đã biết Khương Vọng đặt nền móng nhất định thực lực sẽ tăng lên, nhưng cũng không ngờ tăng nhiều đến vậy. Thực lực Khương Vọng bây giờ cao hơn nhiều so với lúc ở Tam Thành Luận Đạo.
Một đội ngũ như thế này, không nói mạnh đến bao nhiêu, nhưng tối thiểu sẽ không có ai kéo chân sau.
Đi lên trước vừa ngay một lối rẽ, bóng dáng Lê Kiếm Thu vừa rời khỏi tầm mắt thì bên kia liền truyền đến đạo nguyên chấn động kịch liệt.
Khương Vọng gấp gáp chạy nhanh qua, lại chỉ thấy một thi thể hung thú hình dạng con rết, bị chém thành mấy khúc tán ở nơi đó. Mà trên hai tay Lê Kiếm Thu, hai thanh kiếm hỏa diễm cháy hừng hực.
"Phong Ngô, biết bay." Lê Kiếm Thu giải thích một câu, lại nhẹ nhàng nói: "Nếu như số lượng nhiều thì không dễ xử lý lắm."
Trên đường núi chật hẹp, nếu gặp phải hung thú biết bay vây công, nhất định rất khó đối phó. Cũng may trước mắt chỉ xuất hiện một con Phong Ngô.
Hung thú xuất hiện liên tiếp, nói rõ hiện tại đã tiến vào khu vực hung thú lảng vảng, tất cả mọi người nâng cao cảnh giác.
Hoàng A Trạm thì cẩn thận từng li từng tí gia tăng trạng thái cho bản thân, Thạch Phu Thuật, Cố Thể, vung một đống đạo thuật cho mình. Không chỉ bản thân, còn tiện tay tăng thêm cho Khương Vọng, Triệu Nhữ Thành.
Cuối cùng Lê Kiếm Thu bất đắc dĩ nhìn hắn ta: "Đạo nguyên đệ đủ dùng sao?"
Lúc này mới hậm hực dừng tay.