Chương 113: Lê sư huynh uy vũ!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giữa sườn núi.
Eo của nữ tử thướt tha, eo nam tử thì cường tráng. Còn eo của Thụ Bút Phong thì… đáng sợ.
Đường núi đến đây là dừng, phía trước không có đường, chỉ có đá lởm chởm, cây cối um tùm ngáng đường.
Mà trên cây, giữa đám đá, có không dưới hai mươi con hung thú hoặc ngồi hoặc nằm, xen kẽ nhau. Dạng sói, rắn, chim, không cùng một loài, nhưng bộ dáng đều khủng bố như nhau.
Hung thú không có thần trí, cho nên đây dĩ nhiên không phải là mai phục. Nói đúng ra, hẳn là đám người bọn họ xông vào nơi nghỉ ngơi của bọn chúng.
Mà đương nhiên là bọn chúng bộc phát trước.
Bốn cục máu thịt tươi ngon đến gần khiến bọn chúng thèm đến phát cuồng.
Lê Kiếm Thu cũng cầm Song Diệm Kiếm (1) lao vào trong bầy hung thú. Diệm Kiếm tung bay, máu thịt mở hồ.
Triệu Nhữ Thành tung kiếm cắt ngang một bên, hắn ta không mạnh mẽ lao vào như Lê Kiếm Thu, mà chỉ duy trì việc đối đầu cùng lúc từ ba con hung thú trở xuống. Một thanh kiếm thoắt trái thoắt phải, mỗi lần đều cắt ngay điểm yếu.
Hoàng A Trạm bấm quyết như bay, Khương Vọng sớm đã phát hiện hắn ta bấm quyết cực nhanh khi gia tăng trạng cho mình. Lúc này chỉ thấy lửa đạn như liên châu, dường như là ào ạt trào ra.
Quả thực là dùng một môn Đạo thuật đơn thể bậc Đinh Thượng phẩm, thao tác ra hiệu quả Đạo thuật quần công.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không chịu thua kém, hắn hoàn thành bấm quyết thì tay trái kéo một phát, một sợi dây leo chính xác cuốn lấy hung thú dạng sói phía trước, sau đó trường kiếm xoẹt qua, đầu sói rời khỏi thân.
Một chân đá bay xác sói, đâm vào hung thú dạng hổ bên cạnh.
Mà thân đã mượn lực hướng phía sau, cả người hắn ngửa ra trong không trung, thành một đường thẳng song song với mặt đất.
Hắn giống một thanh trường kiếm, mà kiếm trong tay hắn cũng là mũi kiếm.
Kình lực Tử Khí Đông Lai Kiếm Quyết lay động phàm thiết, khiến thanh kiếm này cắt phá Nham Xà như dùng dao cắt giấy.
Xác rắn tách ra hai nửa, người Khương Vọng mang kiếm xuyên ra từ trong máu tươi tung tóe, trong hiểm lại càng hiểm hơn, không có dính một giọt máu.
Một hung thú dạng ưng tấn công đến, vừa đụng vào máu rắn tung tóe trong không khí, bị ăn mòn đến phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Khương Vọng xoay người, trường kiếm rời tay phóng mạnh, xuyên qua cái cổ mảnh khảnh của ưng thú, một kiếm chém đầu.
Một thanh kiếm bình thường cũng không còn cách nào chịu đựng loại cấp bậc chiến đấu này, nổ tung giữa không trung.
Khương Vọng sớm đã chuẩn bị, pháp quyết đã bấm rất lâu trong tay run nhẹ đã ngưng ra một thanh (2) hỏa diệm kiếm.
(1) và (2): Song Diệm Kiếm của Lê Kiếm Thu là kiếm thật, còn hỏa diệm kiếm của Khương Vọng là kiếm ngưng tụ ra bằng pháp quyết. Bản chất khác nhau
Đến lúc này, máu rắn mới rơi xuống đất ăn mòn núi đá ra nhiều vết lõm.
Khương Vọng cầm nghiêng hỏa diệm kiếm, lại cất bước xông tới chiến đấu với hung thú dạng hổ bị hất ra lúc trước.
Hỏa diệm kiếm đâm qua tim, tay trái Khương Vọng bóp lấy cổ của con hổ vứt nó qua một bên.
Một loạt chiến đấu xảo diệu mượt mà, nếu không phải Khống Nguyên Quyết khiến hắn chưởng khống như ý đối đạo nguyên của bản thân, thì cũng làm không được đến mức này.
Mà lúc này, Lê Kiếm Thu đã ở trong bầy hung thú giết tới giết lui hai lần, gần hai mươi hung thú, giờ chỉ còn hai con còn sống. Hai con Phong Ngô.
Dường như chúng không biết sợ, đương nhiên cũng không có khái niệm chạy trốn, vẫn cứ một trái một phải, hung hăng bổ tới.
Lê Kiếm Thu vụt lên từ mặt đất, Song Diễm Kiếm đan xen trên không trung, hai con Phong Ngô đứt thành bốn đoạn, đáp xuống đất cùng một lượt với y.
Triệu Nhữ Thành sớm đã thu kiếm, xem ra cũng không áp lực.
Hoàng A Trạm…
"Lê sư huynh uy vũ!"
Còn có thể tích cực nịnh nọt, chắc cũng đang ở trạng thái hoàn hảo.
Khương Vọng thuận tay dập hỏa diệm kiếm, đạo nguyên hắn không sung túc như Lê Kiếm Thu, có thể tiết kiếm thì tiết kiệm.
Bây giờ Tinh Hà đạo toàn của hắn mỗi ngày tự sinh chín viên đạo nguyên, lại cộng thêm chính hắn xung mạch tu hành, tốc độ tích lũy đạo nguyên đã rất nhanh. Nhưng ở trong loại chiến đấu mãnh liệt này cũng duy trì không được quá lâu.
Lê Kiếm Thu bước qua thi thể hung thú đi lên phía trước.
Không có hung thú che lấp, Khương Vọng mới chú ý tới phía trước có một tảng đá lớn, trên mặt đá có khắc gì đó.
Lê Kiếm Thu đứng dưới tảng đá lớn, không nhúc nhích. Chỉ có ngọn lửa của Diễm Kiếm chập chờn trong gió núi.
Khương Vọng đi đến bên cạnh y, thấy rõ chữ được khắc trên đá.
"Năm Vĩnh Thái thứ mười hai, huyết chiến trăm trận, chắp tay vô địch, để lại chữ này đợi hậu bối chiêm ngưỡng!"
Kí tên là Ngô.
Chắc hẳn chữ này chưa được viết xong, bởi vì bên cạnh còn có nét dựng, rõ ràng chỉ đang đặt bút.
Vĩnh Thái là niên hiệu của đương kim quốc chủ Trang Quốc, bây giờ đã là năm Vĩnh Thái thứ mười bốn theo lịch Trang Quốc, cũng là năm 3917 theo Đạo lịch.
Nói cách khác, chữ trên đá này đã được khắc vào hai năm trước. Đó chính là thời điểm Thụ Bút Phong bị diệt sạch lần đầu tiên.
Sau khi Lê Kiếm Thu chém giết hung thú, vừa không khoe khoang công lao, cũng không tổng kết, càng không tiếp tục đi về phía trước, mà là dừng ở trước tảng đá được khắc chữ rõ ràng có chuyện xưa này, im lặng không nói.
Bầu không khí như thế, khiến người có đầu óc luôn nhảy loạn xạ từ trước đến nay như Hoàng A Trạm cũng ngậm miệng lại.
Lê Kiếm Thu lặng im một lát, tản đi Diễm Kiếm trên hai tay, cuối cùng chậm rãi rút ra thanh kiếm bên eo trước mặt đám người Khương Vọng lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy thanh kiếm này ra khỏi vỏ.
Tươi đẹp, xán lạn là từ hình dung đầu tiên hắn nghĩ tới, từ vốn tuyệt đối không phù hợp với kiếm khí, nhưng trên thanh kiếm này lại phù hợp đến thế.
Lê Kiếm Thu dùng một tay cầm thanh kiếm này, khắc thêm mấy nét trên tảng đá kia.
Ngô Sơn.
Cái tên này lại rất phổ thông, nhưng hẳn là tên của vị tiền bối thoạt nhìn tư chất vô địch kia.
Lê Kiếm Thu chuyển động mũi kiếm, khắc thêm một hàng chữ trên đá. Y khắc rằng: Hậu bối đến đây chiêm ngưỡng!
Sau đó, y khắc thêm một hàng, viết xuống chữ kí: Bại gia chi khuyển Lê Kiếm Thu.
Bột đá rơi xuống lả tả, giống như che đậy tâm tình nào đó vào trong bụi bặm.
"Đi thôi." Lê Kiếm Thu xoay người nói: "Chúng ta đi lên đỉnh núi."