Chương 114: Vì sao khắc vậy
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vòng qua bên cạnh khối đá khổng lồ này, đám người đạp lên cành lá mục nát, đi về phía trước giữa núi đá lởm chởm.
Trước kia, nơi này có lẽ có đường, nhưng thời gian hai năm trôi qua, đã hồi phục bộ dáng lúc đầu của nó.
Trong núi không có đường, nhưng đường ở ngay dưới chân.
"Vừa rồi, ta thấy kiếm của ngươi bị hỏng. Chúng ta đơn độc hoàn thành công việc quét dọn Thụ Bút Phong, có thể đổi thành một thanh pháp khí trường kiếm. Liền cho ngươi đi." Lê Kiếm Thu thuận miệng nói.
"Như vậy sao được?" Khương Vọng khoát tay nói: "Nhiệm vụ này lại không phải do một mình ta ra sức, mà sư huynh ngươi mới là người chủ lực..."
Làm một tu sĩ quen dùng kiếm, khát vọng của Khương Vọng đối với một thanh kiếm tốt đương nhiên không cần phải nói nhiều. Nếu chuyến này chỉ có hắn và Triệu Nhữ Thành, thì hắn sẽ không ngại. Nhưng dù sao tình bằng hữu của hắn và Lê Kiếm Thu, thậm chí là Hoàng A Trạm, cũng chưa tới mức đó.
Lê Kiếm Thu vỗ trường kiếm bên hông: "Ta có Đào Chi rồi, không cần kiếm khí khác.”
Thì ra thanh kiếm này tên là Đào Chi, thật sự là một cái tên rất thích hợp, tươi đẹp xán lạn như thế. Khương Vọng nghĩ thầm.
Lê Kiếm Thu lại nói: "Loại pháp kiếm ở cấp bậc này, giá trị hẳn là khoảng sáu trăm đạo huân. Ngươi phân cho mỗi người chúng ta một trăm điểm đạo huân là được rồi."
Tính toán như vậy, Khương Vọng vẫn hời lớn. Nhưng đối với những người còn lại, kỳ thật chuyện này cũng không coi là thua thiệt, dù sao đạo huân là đồng tiền mạnh, mà bọn họ không nhất định dùng đến vật thật đổi từ nhiệm vụ.
"Được." Khương Vọng không từ chối nữa..
Hai người còn lại đương nhiên cũng không có dị nghị.
Lê Kiếm Thu lại chuyển hướng sang Hoàng A Trạm nói: "Từ đạo thuật của ngươi mà xem, chắc hẳn ngươi đi cùng một đường với Thẩm Nam Thất. Chỉ là một người hệ Kim, một người hệ Hoả."
Hoàng A Trạm gãi đầu, cười nói: "Chính ta suy nghĩ mò mẫm, không thành hệ thống."
"Đạo thuật hệ Hoả hung bạo, ngươi phải chú trọng việc khống chế hơn đối với đạo thuật của bản thân. Ví dụ như môn đạo thuật Diễm Đạn này." Lê Kiếm Thu tiện tay bấm niệm pháp quyết, hình thành một viên đạn lửa.
"Nó nổ khi nào, nổ thế nào, nổ với quy mô nào, tốc độ nào. Ngươi đều phải làm được tự nhiên." Dưới sự khống chế của Lê Kiếm Thu, viên đạn lửa kia chợt đi về phía trước, chợt lùi về sau, to ra lại thu nhỏ, sau đó bỗng nhiên tăng tốc, đánh nát một khối núi đá.
"Thụ giáo." Hoàng A Trạm quy củ khom người, bày tỏ lòng biết ơn.
Lê Kiếm Thu khoát tay, lại nói với Triệu Nhữ Thành: "Ngươi rất thông minh. Lúc trước ta đã nói trong mấy người các ngươi, Đỗ Dã Hổ có tài chiến đấu cao nhất, không ngờ lại xem nhẹ ngươi. Tài chiến đấu của ngươi không thua gì hắn, chỉ là hắn dựa vào trực giác chiến đấu trời sinh."
Y cong ngón tay gõ nhẹ vào đầu mình: "Còn ngươi dựa vào cái này."
Triệu Nhữ Thành cười ha hả: "Thật ư, huynh không nói ta cũng không biết đâu."
Hoàng A Trạm phân biệt rõ trong chốc lát: "Không đúng, Lê sư huynh. Thì ra trong ba người này, chỉ có ta cần chỉ điểm?"
Lê Kiếm Thu cười mà không nói.
Vừa rồi, trong lúc chiến đấu kịch liệt như thế, y lại vẫn có thể nắm rõ chi tiết chiến đấu của mỗi người, đủ để chứng minh y không phí chút sức nào.
Tuy nhiên, không biết tại sao, lúc ấy trong Tam Thành Luận Đạo, y lại không biểu hiện ra thực lực xứng với mình.
Một cây bút lông sói, cán bút dựng thẳng, đầu bút tròn trịa đầy đặn, đầu lông nhọn như mũi khoan.
Đảo ngược nó lại, chính là hình dạng đại khái của Thụ Bút Phong.
Sau khi vượt qua sườn núi, lại đi lên trên một đoạn, chính là vị trí đầu bút. Cũng là nơi có mặt cắt ngang rộng nhất trong toàn bộ Thụ Bút Phong.
Nơi này cũng là đại bản doanh của hung thú Thụ Bút Phong.
Cách rất xa, đám người đã có thể nghe thấy tiềng gào thét của đàn thú. Đến khi bọn họ tới gần hơn, đã có hung thú không kìm nén được mà xông ra.
Đây giống như là một tín hiệu nào đó, ngay lập tức nơi này giống như tổ ong vò vẽ nổ tung, các loại hung thú có hình thù kỳ quái chen chúc mà tới.
Phong ngô, nham xà, hổ sài, sơn chu...
Dưới loại tình huống này, Lê Kiếm Thu vẫn có lòng dạ thanh thản đếm số lượng đại khái: "Vẫn ổn, không đến một trăm con, còn lâu mới hình thành được quy mô."
Y tiến lên một bước, Đào Chi ra khỏi vỏ!
Kiếm quang óng ánh, kiếm khí mênh mông
Cả người ở trong một màu đỏ bừng tuyệt đẹp, xông vào thú triều.
Giống như ngày xuân đến, hoa đào nở.
Hoa đào là màu máu, nở rộ là mệnh hồn.
Thân hình của Lê Kiếm Thu như thủy triều màu đỏ, càn quét thú triều.
Bọn người Khương Vọng thậm chí hoàn toàn không có cơ hội ra tay, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một cảnh này.
Thủy triều đỏ thối lui, tất cả tiếng gào thét, kêu gào đều im lặng.
Chỉ còn bóng dáng gầy gò đứng thẳng của Lê Kiếm Thu.
Một người, một thanh kiếm, một mảnh thi thể hung thú.
Hình ảnh như vậy, quả thực như một bức họa tuyệt đẹp!
"Lê, Lê sư huynh." Hoàng A Trạm vô cùng khiếp sợ, quên nói cả lời nịnh nọt: "Huynh mạnh như vậy, còn muốn mang theo chúng ta làm gì?"
Lê Kiếm Thu cầm Đào Chi trong tay, người nhìn sườn núi, giữa thi thể hung thú đầy đất, bỗng nhiên thét dài một tiếng!
m thanh chấn động núi cao, truyền vang núi xa.
Giống như một mai phiền muộn diệt hết, thoải mái hào hùng nói không nên lời!
Hắn thét dài xong, mới thu kiếm vào vỏ, nói: "Người để lại chữ khắc trên đá kia, thích thể hiện trước mặt người khác nhất, thích nói khoác khoe khoang công lao. Ta mang các ngươi đến, chính là vì thỏa mãn nguyện vọng được đệ tử hậu bối chiêm ngưỡng của hắn một lần."
Khương Vọng chần chờ nói: "Vị sư huynh Ngô Sơn kia, hắn... cũng là đệ tử của đạo viện thành Phong Lâm chúng ta sao?"
"Tính ra có lẽ là cùng thời kỳ với Chúc sư huynh, nhưng thực lực thì kém xa. Thực lực của hắn năm đó, kém xa ta bây giờ." Lê Kiếm Thu lắc đầu, biểu tình trên mặt, không nói rõ được là hoài niệm nhiều hơn một chút, hay là bi thương, khổ sở càng nhiều hơn.
"Ta từng nói với các ngươi chưa? Đội hữu của ta chết hết rồi."
Lê Kiếm Thu dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Chính là chết dưới sự hướng dẫn của hắn."
Y quay người nhìn về phía đỉnh núi Thụ Bút Phong, hoặc chỉ vì xoay người trước mặt bọn người Khương Vọng.