Chương 115: Tôn Hoành trấn giữ tại Thụ Bút Phong này
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
m thanh của y vang trong núi: "Hắn rất yếu. Nhưng khi thú triều lập tức bùng nổ, phá tan phòng tuyến, hắn chặn trước thú triều. Hắn nói người của đạo viện thành Phong Lâm chúng ta, không thể để cho người thành Tam Sơn xem thường được."
"Tất cả họ chặn trước thú triều, còn ta thì chạy."
Bọn người Khương Vọng nhìn bóng lưng của y, bóng lưng lộ ra vô cùng cô độc trong gió núi thổi phập phồng. Ngay lập tức, họ liền hiểu được, chữ kí mà y khắc xuống: bại gia chi khuyển Lê Kiếm Thu.
Hàng chữ này, chỉ sợ đã khắc trong lòng y hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm.
Mà sau khi y chân chính khắc hàng chữ này vào vách đá, đồng thời giết hết hung thú Thụ Bút Phong, cuối cùng y mới có thể buông tha cho chính mình.
…
Trong hơn bảy trăm ngày đêm, là cố gắng thế nào, mới có thể khiến một kẻ yếu không đánh mà chạy lúc trước, lột xác thành cường giả tận diệt hung thú bây giờ?
Người bên cạnh không thể biết được.
Bọn người Khương Vọng chỉ vô ý thức đi theo bước chân của y, đi lên, rồi đi lên.
Cuối cùng, họ đứng ở Thụ Bút Phong Phong.
Trên đỉnh núi trống rỗng. Chỉ có một ngôi mộ lẻ loi đứng sững.
Ngôi mộ rất nhỏ, cũng rất đơn sơ. Chỉ một khối bia mộ được lập ở trước ngôi mộ.
Khương Vọng đi qua nhìn kỹ, thì thấy phía trên khắc ——
Tôn Hoành trấn giữ tại Thụ Bút Phong này.
Chữ viết xinh đẹp, nhưng nhập bia cực sâu, thấy rất rõ công lực.
"Tôn Hoành là thành chủ của thành Tam Sơn hai năm trước, người lập tấm bia này là thê tử của ông."
Lê Kiếm Thu nói: "Hung thú tàn sát bừa bãi, là vấn đề mà thành Tam Sơn nhất định phải đối mặt từ khi lập thành cho đến nay.
Sau khi Tôn Hoành nhậm chức thành chủ, chăm lo quản lý, tích cực bồi dưỡng nhân tài. Cuối cùng vào hai năm trước, ông ấy tập hợp một đội ngũ, phát động hành động tiêu diệt hung thú.
Mục tiêu đầu tiên ông ấy lựa chọn chính là Thụ Bút Phong.
Mặc dù đã đánh giá cao hết sức có thể, nhưng trước khi hành động tiêu diệt chân chính bắt đầu, không ai tưởng tượng nổi, trên một ngọn núi sẽ tụ tập nhiều hung thú như vậy, số lượng đến hàng vạn!
Thức ăn của bọn chúng tới từ đâu? Đám hung thú này đủ để ăn sạch toàn bộ khu vực thành Tam Sơn.
Khi chúng nó cùng phát cuồng, phòng tuyến nào cũng không ngăn được.
Lúc ấy ta chạy. Nhưng nghe nói, chỉ có Tôn Hoành đứng ở tiền tuyến, một bước không lùi. Ông ấy chẳng những không lùi, mà còn tiến lên."
Lê Kiếm Thu tiếp tục nói: "Ông ấy một thân một mình, từ chân núi giết tới đỉnh núi. Ngay ở chỗ này, nơi dưới chân chúng ta, ông ấy tự tay chém giết thủ lĩnh của đợt hung thú kia, âm Dương Song Đầu Ưng. Khi tiếng ưng kêu liên tục một tháng im bặt, tất cả mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, họ bắt đầu phản công điên cuồng.
Thụ Bút Phong bị tiêu diệt sạch sẽ, nhưng Tôn Hoành cũng kiệt lực mà chết. Nghe nói khi ông ấy chết, là một cường giả Nội Phủ Cảnh, mà ngũ phủ khô kiệt, toàn bộ Thông Thiên Cung đều sụp đổ."
Hùng tráng biết bao!
Mặc dù chưa gặp người, chỉ nghe tên thôi, nhưng đã khiến người ta rung động đến tận tâm can.
Khương Vọng không khỏi nghĩ đến, cũng chỉ có người nam nhân này mới có thể sinh được nữ nhi như Tôn Tiểu Man vậy?
Đám người đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía mênh mông.
Sự bình yên này, đều do vô số máu tươi đúc mà thành.
Tu hành, tu hành, chẳng lẽ chỉ là tu bản thân sao?
Có ai có trách nhiệm với quốc gia hay không, có gánh chịu thay kẻ yếu hay không?
Thành chủ quá cố của thành thành Tam Sơn, Tôn Hoành, dùng tên của mình, viết xuống một đáp án.
Mấy người lạy vài cái với ngôi mộ đơn độc, rồi quay người xuống núi.
Trên đường xuống núi, Khương Vọng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: "Lê sư huynh, ban đầu ở Tam Thành Luận Đạo, có phải bởi vì Tôn thành chủ, mà huynh mới thủ hạ lưu tình với Tôn Tiếu Nhan hay không?"
Lê Kiếm Thu hỏi ngược lại: "Ngươi biết Khôn Bì Cổ à?"
"Ta chỉ biết tên, là nghe một vị trưởng giả nói."
"Môn đạo thuật Khôn Bì Cổ này, là đạo thuật phòng ngự kiên cố hóa vĩnh cửu. Nguyên lý của nó, là người thi thuật dưới trạng thái tỉnh táo, lột bỏ da của mình, làm đạo văn, sau đó che trên thân người được nhận thuật. Chính bởi vì điều kiện thi thuật của nó hà khắc như vậy, Khôn Bì Cổ mới có lực phòng ngự kinh người như thế."
Hoàng A Trạm không khỏi kinh hãi: "Cho nên da trên người tiểu mập mạp kia?"
"Chính là da người của Tôn thành chủ đã chết." Lê Kiếm Thu thở dài: "Cho dù làm thành chủ, hay làm phụ thân, ông ấy đều trả giá hết thảy."
"Muốn đánh bại Tôn Tiếu Nhan, hoặc phải thổi mạnh hắn ra bên ngoài sân như Vương Nhất Xuy hoặc phải dùng hết toàn lực, đánh tan Khôn Bì Cổ. Ta không dám thử."
Khương Vọng đương nhiên biết, Lê Kiếm Thu nói không dám, tuyệt đối không phải là không dám đối mặt với thất bại. Mà y sợ hãi, một khi Khôn Bì Cổ thật sự bị đánh tan, thì dưới tình huống đang toàn lực ứng phó đó y không có cách nào nương tay. Điều y không dám đối mặt, là kết quả đó.
"Sư huynh cao thượng."
Lê Kiếm Thu lắc đầu: "Nói ra, cái mạng này của ta cũng là được Tôn thành chủ cứu, bây giờ anh hùng đã vậy, ta có mặt mũi nào đi làm tổn thương con của ông ấy."
Khi đám người đi đến giữa sườn núi, Khương Vọng bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước khối đá khổng lồ đó. Ngưng ra Hoả Diễm Kiếm, viết một hàng chữ đằng sau hàng chữ rồng bay phượng múa Lê Kiếm Thu.
Sau đó Hoàng A Trạm, Triệu Nhữ Thành cũng làm theo như vậy.
Chỉ thấy trên khối đá, dưới hàng chữ bại gia chi khuyển Lê Kiếm Thu, lcó vài hàng chữ khác, viết:
Học sinh hậu bối Khương Vọng, đến đây chiêm ngưỡng hùng phong của tiền bối.
Học sinh hậu bối Hoàng A Trạm, đến đây chiêm ngưỡng hùng phong của tiền bối.
Triệu Nhữ Thành cũng viết giống như trên.
Chắc hẳn vị Ngô Sơn, người thích thể hiện trước người khác nhất, thấy cảnh như vậy, sẽ càn rỡ cười to chứ?
Dù sao trong tuyệt cảnh như thế, việc hắn ta nghĩ tới cuối cùng, chính là khắc chữ nói khoác về chính mình. Mạch suy nghĩ khác hẳn với người thường.
Ngược lại khi đi thẳng đến chân núi, Lê Kiếm Thu như đã nhẫn nhịn hết sức, mới dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Triệu Nhữ Thành: "Triệu sư đệ, ngươi có từng bị đánh bởi vì lười biếng chưa?"