Chương 116: Bắc Đẩu có thất tinh, Ngọc Hành đứng thứ năm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng cười ha ha, một tay ôm lấy bả vai Triệu Nhữ Thành, nói với Lê Kiếm Thu: "Vấn đề này huynh nên đến hỏi Dã Hổ ca của ta. Huynh ấy nhất định có rất nhiều đề tài chung với huynh!"
"Đi đi đi!" Triệu Nhữ Thành đẩy Khương Vọng ra.
"Tiếp sau đây chúng ta làm gì bây giờ?" Hoàng A Trạm hỏi: "Nhiệm vụ chúng ta định ra trước khi xuất phát đã hoàn thành, tâm nguyện của Lê sư huynh cũng đã xong. Hiện tại chúng ta trực tiếp lĩnh thưởng về Thành Phong Lâm sao?"
Lê Kiếm Thu vỗ kiếm bên eo, nghiêm mặt nói: "Không dối gạt các vị sư đệ, ta quyết ý đi Ngọc Hành Phong. Dù sao tình hình chiến đấu bên kia rất kịch liệt, các ngươi có thể trở về trước."
Khương Vọng không chút nghĩ ngợi nói: "Ta chỉ thay mặt cho cá nhân ta. Nếu ta cùng đi với sư huynh, đương nhiên sẽ đi theo sư huynh.”
Triệu Nhữ Thành trợn mắt: "Huynh cũng ra chiến trường rồi, ta còn có thể chuồn mất sao?"
"Ai." Hoàng A Trạm gật gù đắc ý, thở dài liên tục: "Ta liền biết không thể đi cùng người trẻ tuổi các ngươi, quá xúc động! Nếu lần này ta không đi, sau này cũng không có mặt mũi uống rượu với Đỗ Lão Hổ."
Triệu Nhữ Thành hiếm khi nhìn hắn ta thêm vài lần, kỳ thật trong lòng hơi kinh ngạc.
Mặc dù bình thường Triệu đại thiếu trông ngơ ngơ ngác ngác, nhưng kỳ thật lòng dạ rất cao, hạng người bình thường không thể vào mắt hắn. Đối với Hoàng A Trạm, kỳ thật hắn luôn không quá để ý, chỉ là coi hắn ta như trò giải trí giải buồn. Nhiều nhất chỉ nhìn mặt mũi của Đỗ Dã Hổ, để hắn ta chiếm chút món lời nhỏ thôi.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao Đỗ Dã Hổ lại đồng ý làm bạn rượu với gia hỏa này.
Lúc này, Ngọc Hành Phong đang tiến hành hoạt động tiêu diệt với quy mô lớn lần thứ hai.
Phần mộ của Tôn Hoành đang ở chỗ này, chữ Ngô Sơn khắc lên còn chưa quên được, ai cũng biết Ngọc Hành Phong nguy hiểm cỡ nào. Việc toàn quân bị diệt cũng không phải không thể xảy ra.
Lê Kiếm Thu hoặc vì chuộc tội, hoặc để chứng minh điều gì nên việc y lựa chọn đi Ngọc Hành Phong không phải là bất ngờ. Còn Tam ca Khương Vọng kia của hắn, cứ coi như đầu óc phát sốt đi. Nhưng Khương Vọng đã đi rồi, cho dù hắn có không muốn, cũng không thể không đi.
Chỉ có lựa chọn của Hoàng A Trạm, là điều hắn không nghĩ tới, cũng tuyệt đối không phù hợp biểu hiện vuốt râu chuồn mất, dùng mánh lới trộm gian từ trước đến nay của hắn ta.
"Được lắm!" Lê Kiếm Thu cảm thấy rất hài lòng, độc hành hai năm dài đằng đẵng, dường như y lại tìm thấy niềm vui thú hô bằng dẫn bạn năm đó.
Gọi quân một chén rượu, vạn dặm phó ân cừu.
"Chúng ta đi Ngọc Hành Phong!"
…
Bắc Đẩu có thất tinh, Ngọc Hành đứng thứ năm.
Sau khi người tu hành thấm nhuần Ngũ phủ, phải neo vững bốn phương tinh vực ở Ngoại Lâu Cảnh. Người tu hành chưa hề ngừng thăm dò tinh không, nhưng dường như chưa bao giờ tìm đến được tận cùng.
Nghe nói chỗ Ngọc Hành Phong thành Tam Sơn này, tương ứng với Ngọc Hành tinh trong bắc đẩu thất tinh trên tinh không. Vào thời điểm thiên cơ đến, nơi này sẽ phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, chưa có ai chứng thực được.
Điều duy nhất tu sĩ thành Tam Sơn có thể xác nhận là, ngọn núi này chính là một trong những ngọn nguồn tai họa hung thú của thành Tam Sơn vài chục năm nay. Gần như liên tục có hung thú vọt xuống từ ngọn núi này, xông vào khu vực thành Tam Sơn, phá hỏng quan đạo, đồng ruộng, nuốt cả người lẫn vật.
Bây giờ, cuối cùng đã đến lúc chấm dứt tất cả.
Trước Tôn Hoành, đương nhiên không có ai dám nghĩ như vậy. Nhưng sau khi Thụ Bút Phong bị diệt sạch, Ngọc Hành Phong đương nhiên đã trở thành mục tiêu thứ hai.
Vì một ngày này, thành Tam Sơn đã ngưng tụ lực lượng hai năm.
Tu sĩ chết trận cần bổ sung, tu sĩ mới sinh cần trưởng thành, những pháp khí, thuốc trị thương... đủ loại tài nguyên, đều cần bổ sung.
Hai năm đã là cực hạn.
Đương nhiên, nếu không có một phen làm ầm ĩ của Thôn Tâm Nhân Ma, thành Tam Sơn sẽ chuẩn bị càng đầy đủ hơn một chút.
Nhưng họ cũng không còn cách nào lại tích trữ được nữa. Dưới sự tàn sát bừa bãi của hung thú, khu vực thành Tam Sơn đã tiến vào tuần hoàn ác tính. Mà Thụ Bút Phong lại xuất hiện hung thú mới du đãng...
Thời gian không đứng về phía thành Tam Sơn.
Cho nên, mặc dù triều đình Trang Quốc chậm chạp không phê chuẩn, cũng không phân phối tài nguyên. Thành chủ nhậm chức hiện tại, Đậu Nguyệt Mi vẫn dốc hết kho trong phủ, phát động lần càn quét thứ hai.
Lần này bên phía thành Tam Sơn có rất nhiều viện trợ từ bên ngoài, ngoài tu sĩ ở gần khu vực thành, thậm chí còn có cao thủ ngoài khu vực.
Ví dụ như một nữ tử dùng lụa mỏng màu trắng che mặt, nghe nói là cao thủ tông môn thần bí đến từ Vân Quốc. Một mình nàng trú đóng ở một phòng tuyến, trong phạm vi một dặm không có ai tới gần.
Chướng ngại lớn nhất của Ngọc Hành Phong không phải là thế núi hiểm trở của nó, mà dưới chân Ngọc Hành Phong, có một đàn ong đá giết người sống ở đó.
Loại hung thú này cá thể nhỏ, số lượng nhiều, giết mà không dứt, mà lại có lực công kích cực mạnh, gần như không lọt chỗ nào. Bọn chúng sống trong hang động đá rải rác dưới chân Ngọc Hành Phong, tụ tập thành đàn lui tới.
Phía thành Tam Sơn đã từng thử dùng đạo thuật bao trùm phạm vi lớn, nhưng những ong đá giết người này trời sinh vô cùng mẫn cảm với dao động đạo nguyên, thường bay đi xa trong quá trình hình thành đạo thuật. Cho dù bị tiêu diệt một số ít, cũng chỉ dẫn đến ong đá giết người điên cuồng.
Bầy ong đá giết người có số lượng lên đến ngàn vạn bay tới, gần như che phủ đất trời, không gì cản nổi.
Hai năm trước Tôn Hoành không lựa chọn Ngọc Hành Phong làm điểm đột phá, cũng bởi vì như vậy.
Hai năm sau, Đậu Nguyệt Mi lựa chọn Ngọc Hành Phong mà không phải Phi Lai Phong, đương nhiên đã có chuẩn bị cho chuyện này.
Đội ngũ tu sĩ thành Tam Sơn tản ra một lỗ hổng, Tôn Tiếu Nhan mang vẻ mặt cầu xin bị đẩy ra.
"Nương!" Hắn ta khóc lớn: "Ngươi thật muốn nhi tử đi chịu chết sao?"
Đậu Nguyệt Mi nắm tay Tôn Tiểu Man, cười híp mắt nhìn con trai: "Ta giúp con giữ tỷ của con lại, chờ con thành công trở về, sẽ bắt con bé ngoan ngoãn xin lỗi con! Ngoan, không sợ, không chết đâu. Cha con che chở cho con mà!"
Cha ta đã sớm chết rồi.
Nghĩ tới đây, Tôn Tiếu Nhan càng sợ hãi, nước mắt như vỡ đê, dán đầy gương mặt mập mạp.