Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 117: “Ngươi không được động!”

Chương 117: “Ngươi không được động!”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà dưới cái nhìn chăm chú của mẫu thân hắn ta, hắn ta không dám không động.
Mặc dù từ sau khi Tôn Hoành chết trận, mọi người đều biết Đậu Nguyệt Mi rất cưng chiều đứa con trai này, gần như là ngoan ngoãn phục tùng.
Nhưng chính Tôn Tiếu Nhan rõ ràng, nếu là chuyện Đậu Nguyệt Mi chân chính hạ quyết tâm, hắn ta có làm thế nào cũng không thể thay đổi.
Giống như lần trước đi tham gia Tam Thành Luận Đạo ở thành Phong Lâm, hắn ta biết rõ trên đường sẽ bị đánh, nhưng Đậu Nguyệt Mi ngầm đồng ý, hắn cũng chỉ có thể ngậm nước mắt đi ra ngoài với tỷ tỷ.
Trong ánh mắt hiếu kì hoặc buồn cười của mọi người, Tôn Tiếu Nhan gần như đi nửa bước một, thân thể giống như viên thịt, di chuyển về phía trước từng tấc từng tấc.
Dưới loại tình huống này, bọn người Khương Vọng, đi tới trước Ngọc Hành Phong.
Bọn họ gặp không ít người quen, khu vực thành Phong Lâm cách nơi đây gần nhất, đương nhiên không chỉ có một đội ngũ của Lê Kiếm Thu tới.
Thậm chí Khương Vọng còn nhìn thấy Phương Hạc Linh, chỉ một đoạn thời gian không gặp, không biết vì sao, cả người gã gầy gò rất nhiều, nhưng cũng nhiều thêm một chút quyết tâm.
Không biết thông qua con đường nào, gã trà trộn vào đội ngũ của Thẩm Nam Thất, người đứng thứ năm bảng đạo huân thành Phong Lâm.
Triệu Nhữ Thành nhìn thấy gã, nhỏ giọng cười nói với Khương Vọng: "Hiện tại Phương gia đang tìm chứng cứ khắp nơi, nghe nói muốn tới chỗ thành chủ kiện huynh, nói huynh có ý đồ dẫn đường cho Hùng Vấn đi tộc địa của Phương thị, khiến cho bọn họ tử thương vô số."
Đây đương nhiên là trò cười. Cho dù Khương Vọng liên quan đến chuyện này bao nhiêu thì bản chất của sự kiện Hùng Vấn trốn vào thành Phong Lâm đều là bởi vì Chúc Duy Ngã đuổi giết. Một đường này Hùng Vấn gây tội ác giết người, thật sự muốn tìm một người phụ trách, thì chỉ Chúc Duy Ngã mới có tư cách.
Nhưng Phương gia dám gây sự với Chúc Duy Ngã sao? Đáp án rất rõ ràng.
Tuy nhiên, mặc dù không có vấn đề gì lớn, lại khó tránh khỏi phiền toái nhỏ.
Lúc này Khương Vọng đã cầm pháp khí trường kiếm mà bên phía thành Tam Sơn hứa hẹn, thanh kiếm này khắc ấn đạo thuật Kim Quang Tiễn, không phải là phối trí lý tưởng nhất đối với Khương Vọng. Nhưng chỉ bản thân kiếm khí kiên cố đã đủ khiến Khương Vọng yêu thích không buông tay.
Hắn đang tinh tế vuốt ve trường kiếm, nghe vậy chỉ nhún nhún vai: "Không phải do ta thì tại sao ta phải tránh chứ? Chỉ không ngờ tới là vẫn không tránh khỏi."
Triệu Nhữ Thành vui vẻ cười ha ha.
Điều khiến Khương Vọng ngoài ý muốn là lần này khi đối mặt hắn, Phương Hạc Linh lại không có bất cứ biểu hiện gì, ngay cả ánh mắt đều chỉ quét khẽ mà qua, giống như hoàn toàn không biết chuyện gì vậy.
...
Lại nói Tôn Tiếu Nhan đi nửa bước một, cuối cùng cũng khiến Đậu Nguyệt Mi chờ đến không kiên nhẫn.
Lúc còn trẻ tuổi, nữ nhân này nhất định rất đẹp, bây giờ dung mạo vẫn còn, nhưng lông mày hơi dựng thẳng, lộ ra hương vị hung hãn.
"Tiểu Bàn, đừng lề mề nữa."
Tôn Tiếu Nhan mặt mày ủ rũ, rốt cuộc hiểu được chuyện này không có cách nào sửa đổi.
Thế hắn ta quyết định chắc chắn, vừa nhắm mắt, cả người đã mạnh mẽ đâm tới, lao về phía hang động đá lớn nhất.
Tay nâng Phúc Thạch Chi Quyền, một quyền hạ xuống!
Vù vù vù...
Một đoàn ong đá giết người sắp xông lên.
Châm đuôi đếm không hết bắn nhanh về hướng kẻ xâm nhập.
Tôn Tiểu Man cảm thấy tay của mẫu thân mình siết chặt như muốn bóp gãy xương ngón tay của nàng ta, rồi lại giật mình buông ra trong nháy mắt.
Nhưng Tôn Tiểu Man không kịp kêu đau, bởi vì nàng ta cũng nhìn chăm chú tình huống của đệ đệ.
Ong đá giết người không châm vật chết, cũng sẽ không tuỳ tiện bắn ra châm đuôi đối với sinh vật không có uy hiếp, cho nên mồi nhử chỉ có thể là tu sĩ.
Nhưng ngoài Tôn Tiếu Nhan khoác Khôn Bì Cổ trên người, ai có thể gánh được được một vòng bắn châm của ong đá giết người?
Đó là da người lột sống từ trên thân Tôn Hoành, cường giả Nội Phủ Cảnh, tiến hành khắc ấn trận văn, phối hợp hiệu quả của môn đạo thuật Khôn Bì Cổ, phòng ngự càng hơn lúc Tôn Hoành còn sống.
Châm đuôi lít nha lít nhít rơi xuống đất, thứ rơi xuống sau đó, là từng mảng ong đá giết người lớn.
Một khắc này châm đuôi rơi xuống như mưa, mà thân hình mập mạp của Tôn Tiếu Nhan đang đứng trước cơn mưa này.
Dùng Khôn Bì Cổ gánh vác đợt tấn công!
Nhưng hắn ta lớn tiếng khóc không ngừng: "Đau quá! Đau quá! Ta không chịu được!"
Hắn ta quay người chạy ngược về, muốn trở lại nơi an toàn, thoát khỏi loại đau đớn mà hắn ta không thể chịu đựng được.
Lại bị một tiếng quát của Đậu Nguyệt Mi ngăn lại: "Tôn Tiếu Nhan, ngươi không được động!
Tôn Tiếu Nhan đã rơi lệ đầy mặt, nhưng vẫn vô ý thức dừng bước chân, hắn ta khóc thét nói: "Nương! Thật đau quá! Ta thật sự không chịu được, đau đến sắp chết rồi, cho ta trở về đi!"
"Ngươi không được động!"
Tu sĩ thành Tam Sơn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, vận dụng các loại đạo thuật hoặc động đất, hoặc gió xoáy, kéo ong đá giết người rơi xuống đất đến gần hơn, thống nhất giết chết.
Đây chính là kế hoạch của thành Tam Sơn, dùng con trai thành chủ thành Tam Sơn làm mồi nhử, hấp dẫn ong đá giết người công kích.
Sau khi ong đá giết người bắn ra châm đuôi, sẽ có một kỳ uể oải, cho nên mới dồn dập rơi xuống đất. Bình thường lúc này đều có tộc đàn bảo vệ, nhưng mục tiêu công kích của bọn chúng đang gào khóc, phát ra tiếng ồn trước mắt, sao bọn chúng có thể khoan nhượng?
Thế là lại một vòng châm đuôi bắn ra hang loạt.
Tôn Tiếu Nhan đau đến mức không ngừng khóc lớn, đau đến mức thịt mỡ run rẩy, nhưng hắn ta quả thực là một đứa con nghe lời mẹ, chân vẫn cứ không nhúc nhích.
Đậu Nguyệt Mi cố nén nước mắt, tỉnh táo phát ra từng chỉ lệnh.
Mặc dù lúc bình thường Tôn Tiểu Man luôn bắt nạt đệ đệ, nhưng cũng không nỡ nhìn thấy đệ đệ nhà mình chịu khổ, thân hình khẽ động muốn xông ra, lại bị Đậu Nguyệt Mi một tay túm về.
"Nương! Tiểu Bàn đang đau đớn lắm!" Tôn Tiểu Man kêu lên.
"Nếu không thì con cho rằng vì sao cha con không đem Khôn Bì Cổ cho con? Ông ấy thương con như vậy!" Đậu Nguyệt Mi mất khống chế cảm xúc một giây rồi lập tức thu lại, bà cố gắng bình tĩnh nói: "Đây chính là kế hoạch của lão cha ma quỷ của ngươi, trước khi ông ấy chết, đã nghĩ ra cách làm sao để đối phó với ong đá giết người."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất