Chương 118: Xông về phía trước!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tôn Tiểu Man bỗng ngơ ngẩn, nước mắt to như hạt đậu không nhịn được nữa, rơi xuống tí tách.
Nàng ta không phải chưa từng oán trách, oán trách cha thiên vị. Luôn miệng nói yêu nàng nhất, nhưng trước khi chết, ông ấy lại lựa chọn phủ thêm phòng ngự vĩnh viễn cố hóa cho đệ đệ.
Nàng ta từng nghĩ, cha lột cả da trên người cho đệ đệ, thì phải yêu thương đệ đệ nhiều cỡ nào, thiên vị nó nhiều cỡ nào.
Lại không ngờ rằng nàng ta mới là đứa con được cha đối đãi thiên vị.
Đây là yêu thương sau cùng của cha đối với nàng ta.
Ông ấy không nỡ để con gái của mình chịu khổ.
Không ai muốn đến thành Tam Sơn, ông ấy một mình đến tận đây.
Dân chúng mình quản lý bị người ta miệt thị là sơn man, từ đây Tôn Hoành liền tự xưng là Tôn Man Tử.
Nam nhân như vậy, lấy tên cho con gái mình là Tiểu Man, lại đang gửi gắm hi vọng như thế nào?
…
Lần đầu tiên khi thành chủ quá cố của thành Tam Sơn, Tôn Hoành, phát động hành động tiêu diệt hung thú.
Trước lúc chết ở Thụ Bút Phong, điều cuối cùng ông nghĩ tới là tiêu diệt hung thú lần thứ hai.
Ông lột da mình, phủ Khôn Bì Cổ cho con trai mình, chính là vì ngày hôm nay.
Mà thê tử của ông - Đậu Nguyệt Mi, thừa kế nguyện vọng của ông, tiếp nhận chức vị thành chủ, cũng tiếp nhận gánh nặng vạn quân trên vai ông.
Trên Thụ Bút Phong Phong, sao ông có thể nhắm mắt?
Ong đá giết người ở chân Ngọc Hành Phong khiến tu sĩ bao nhiêu đời bó tay chịu trói, sẽ trở thành lịch sử vào hôm nay.
Mà tất cả mọi người trước Ngọc Hành Phong lúc này đều là người chứng kiến.
Tôn Tiểu Man đã khóc đến không còn hình dáng, từ trước đến nay nàng ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với đệ đệ, chỉ cảm thấy sau khi cha qua đời, mẫu thân quá mức yêu chiều nó, chiều nó đến không ra bộ dáng gì.
Nhưng cũng chính vì vậy, nàng ta biết đệ đệ sợ đau cỡ nào, nhát gan cỡ nào.
Nhưng nó rất nghe lời.
Châm đuôi của ong đá giết người, vừa độc vừa hung ác, đốt một cái cũng vô cùng đau nhức. Châm đuôi bắn ra dày đặc như thế, sẽ là một loại đau đớn như thế nào?
"Cha con quá thiên vị con, ta không thể không yêu thương Tiếu Nhan nhiều hơn một chút." Đậu Nguyệt Mi lại lên tiếng, dừng một chút, dường như cũng khó có thể kiềm nén cảm xúc, trong âm thanh mang theo nghẹn ngào: "Con luôn nói mẫu thân bất công, mẫu thân nào có muốn như vậy?"
"Nương! Người cho con về đi! Cho con về... Oa oa oa... Con đau đến sắp chết rồi!"
Từng đợt từng đợt ong đá giết người bị tiêu diệt, từng đợt từng đợt châm đuôi công kích.
Tôn Tiếu Nhan khóc đến khan giọng, dù sao hắn ta cũng chỉ là đứa trẻ mới mười ba tuổi.
"Nương! Tỷ tỷ!" Hắn ta kêu khóc.
Đậu Nguyệt Mi bỗng la lớn: "Tôn Tiếu Nhan, con xoay lại cho ta, xông về phía trước!"
"Đừng quên tấm da người đang khoác trên cơ thể con!"
"Cha con chưa từng lui lại!"
Dường như bà đã dùng hết sức mình, đến mức sau khi kêu xong, thân hình đã hơi lay động.
Điều khiến người ta không ngờ được là…
Tôn Tiếu Nhan cũng thật xoay người sang chỗ khác.
Hắn ta khóc lớn, khóc xông về phía trước.
Hắn ta kiên cường, cũng sợ sệt.
Hắn ta thích khóc, cũng kêu lên mà chạy.
Tất cả mọi người im lặng nhìn chăm chú một cảnh này.
Nhìn chăm chú nhóc mập mạp này một mình xông lên công kích ong đá giết người.
Trước đó, cho dù thấy được sự dũng cảm đến mức liều mạng của tu sĩ thành Tam Sơn. Nhưng Khương Vọng thật sự rất khó có thể hiểu được, hung thú tràn lan có ý nghĩa thế nào đối với tòa thành này.
Hiện tại, hắn đã mơ hồ hiểu được.
"Ta muốn hiểu rõ, đám hung thú này từ đâu mà đến?"
Chỉ khi biết được hung thú từ đâu mà đến, sinh sôi nảy nở như thế nào, ngọn nguồn ở đâu, mới có thể hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ.
"Ai mà biết được?" Lê Kiếm Thu nói.
Quét qua từng hang đá, Tôn Tiếu Nhan lảo đảo, chịu đựng ròng rã năm canh giờ, từ ban ngày đến hoàng hôn, tu sĩ rửa sạch ong đá giết người đã đổi mười mấy đợt.
Ong đá giết người đã từng dày đặc khiến cho người ta sợ hãi, cuối cùng đã trở nên thưa thớt.
Mà Tôn Tiếu Nhan đã khóc không ra tiếng, thân thể mập mạp như một bãi bùn nhão ngừng lại.
Đậu Nguyệt Mi lập tức tiến lên, ôm con trai về.
Cảm nhận được nhiệt độ than thể của hắn ta, chạm đến nhịp tim của hắn ta.
Hôn trán của hắn ta, vuốt đi nước mắt của hắn ta.
"Xông về phía trước cho ta! Càn quét Ngọc Hành Phong!"
Bà cắn răng ra lệnh.
Toàn bộ đạo viện thành Tam Sơn, từ giáo tập đến học sinh, từ viện trưởng đến tân sinh, tất cả tu sĩ đều tham dự lần hành động này, tổng cộng có hai trăm bảy mươi tám người.
Lại thêm gần trăm tu sĩ trong Thành Vệ quân của thành Tam Sơn.
Bọn họ đều tự nguyện hành động, cự tuyệt giải thưởng.
Mà tu sĩ các nơi bị giải thưởng kếch xù hấp dẫn mà đến, cũng chừng hơn một trăm người.
Tổng cộng hơn năm trăm tu sĩ, dưới sự chỉ huy thống nhất, phân lượt tiến lên trên Ngọc Hành Phong.
Các loại đạo thuật phát ra ầm ầm, ánh sáng chói lọi đủ mọi màu sắc, những nơi họ đi qua, núi đá vỡ nát, cây cối ngăn trở, xác hung thú ngã xuống, đường núi thành hình.
Mà Tôn Tiếu Nhan đã ngủ thật say trong lòng Đậu Nguyệt Mi.
Hắn ta quá mệt mỏi.
...
Khương Vọng đang công kích trong trận đội của tu sĩ, tiểu đội của bọn họ đã bị tách ra, từng người tự chiến đấu.
Hơn mười ngọn đèn treo được đặt luồng ánh sáng cực mạnh sáng ngời do Mặc gia chế tác nổi giữa không trung, chiếu rọi toàn bộ Ngọc Hành Phong như ban ngày.
Lúc này Đậu Nguyệt Mi đã tiếp nhận chỉ huy, bà lấy tu sĩ đạo viện thành Tam Sơn làm chủ thể, chia tất cả tu sĩ làm năm đội. Sau đó năm đội thay phiên thi triển đạo thuật theo thứ tự, chiến tuyến luôn ổn định đẩy mạnh lên trên.
Đương nhiên cũng có một số cao thủ được trao cho quyền lợi tự chủ. Như Lê Kiếm Thu kiếm cuộn hồng triều, như Tôn Tiểu Man vung một đôi Chấn Sơn Chùy, những nơi đi qua chỉ còn lại thịt nát.
Như vị nữ tử thần bí của Vân Quốc kia, theo tay nàng vẫy nhẹ, dường như kéo đến mây sẩm tối từ trên trời, hóa thành đủ loại thú làm từ mây, chém giết với hung thú. Khương Vọng chưa từng nhìn thấy thủ đoạn huyền bí như thế, một mình nàng đã tương đương với một đội ngũ.
Tiến độ tiêu diệt thoạt nhìn vô cùng khả quan, tiến triển thuận lợi. Nhưng từ đầu đến cuối Khương Vọng không xóa đi được bất an trong lòng.