Chương 119: Tử Khí Đông Lai, Chư Hầu Tây Vọng!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu như hung thú chỉ có loại trình độ này, tại sao Tôn Hoành lại chết trận? Tại sao tiểu đội do Ngô Sơn dẫn dắt năm đó, lại bị diệt toàn quân, chỉ còn Lê Kiếm Thu?
Nếu nói về hiểm trở, Ngọc Hành Phong không bằng Thụ Bút Phong. Nhưng ngọn núi của Ngọc Hành Phong càng lớn, thì so ra, càng có thể chứa được nhiều hung thú hơn.
Khi sắp đẩy mạnh đến sườn núi, Đậu Nguyệt Mi rõ ràng cũng trở nên thận trọng.
"Đội Ất lui lại nghỉ ngơi, đội Bính, đội Đinh lên thay thế, đội Mậu, đội Giáp chuẩn bị bấm niệm pháp quyết!"
Đây là lần đầu tiên, đồng thời điều động hai đội chống đỡ ở phía trước, lại chủ động rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của hai đội khác.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cả đám người đều biết được nguyên nhân.
"A ú!"
"Cô cô cô..."
Một tiếng kêu sắc nhọn, một gào rú tiếng trầm thấp, hai loại tiếng kêu hoàn toàn khác biệt, cùng một lúc vang vọng bầu trời đêm.
Một con quái ưng hai đầu, kêu gào lao tới nhanh như điện. Đôi cánh lông vũ chừng hơn một trượng của nó mở ra, giống như nguyên một mảnh bầu trời đêm đang khẽ động.
m Dương Song Đầu Ưng!
Đồng thời khi nó xuất hiện, gần như toàn bộ hung thú khu vực giữa sườn núi Ngọc Hành Phong, đều bạo động.
Hai con mắt của bọn chúng đỏ ngầu, bị kích thích ra hung tính điên cuồng nhất.
Hai trăm tu sĩ của đội Bính, đội Đinh vừa mới lên đỉnh, đã cảm nhận được áp lực cực lớn.
Một khi tiếng kêu của âm Dương Song Đầu Ưng bắt đầu, thì sẽ luôn tiếp tục đến khi kết thúc chiến đấu.
Lúc trước, sau khi Tôn Hoành giết xuyên qua thú triều, giết tới Thụ Bút Phong Phong, đã chém giết một con hung thú như vậy, nhưng chính ông cũng dầu hết đèn tắt sau khi giết chết âm Dương Song Đầu Ưng.
Bây giờ tại Ngọc Hành Phong, chỉ mới đến giữa sườn núi, đã xuất hiện hung thú như vậy.
Trái tim Đậu Nguyệt Mi chìm thẳng xuống đáy cốc.
Nhưng trước mặt mọi người, bà tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Vì vậy, hai tay bà ta giơ lên, một bức tường đá cao ngất chạy dài được dựng lên, gần như lượn quanh Ngọc Hành Phong một vòng! Đây chính là uy năng của đạo thuật mà cường giả Đằng Long Cảnh đỉnh phong bày ra.
Tường đá cao lớn vững vàng ngăn lại bầy hung thú, vì tranh thủ thời cơ điều chỉnh cho đội ngũ tu sĩ không kịp trở tay.
Nhưng những hung thú kia đã phát điên.
Một con hung thú hình dáng trâu một sừng, đạp đất phi nước đại, hung hăng đâm vào trên tường đá. Cái sừng duy nhất kia bị đụng gãy. Nó cũng đầu rơi máu chảy, nhưng nó lại không quan tâm, còn dùng sừng bị gãy lại va chạm một lần nữa!
Điên cuồng như vậy!
Ban đầu khi ở Thụ Bút Phong, chính do bầy hung thú như vậy đột nhiên bùng nổ điên cuồng, mới làm cho phòng tuyến sụp đổ.
Bây giờ cảnh tượng này sẽ tái diễn sao?
"Diệp tiên tử, ta cần càng nhiều vân thú làm đệm!" Đậu Nguyệt Mi hô to.
Bí thuật Vân Thú của vị tu sĩ Vân Quốc kia, dùng lúc này thỏa đáng nhất. Nếu không chỉ có thể lấy mạng người đi lấp.
Mười ngón tay của tu sĩ thần bí che mặt bằng lụa mỏng đan vào nhau, hổ, báo, gấu, trâu... bùng nổ chừng trăm con trong một đợt này. Từng con vân thú từ bầu trời chạy xuống, cắn giết với đám hung thú.
Nhưng hung thú nhiều lắm!
Đúng lúc này, va chạm liên tục, điên cuồng mà dày đặc đã đến một điểm giới hạn. Tường đá kéo dài suốt một vòng Ngọc Hành Phong, ầm ầm sụp đổ vào thời khắc này!
Hung thú tuôn ra như nước thủy triều.
Mặc dù tu sĩ Vân Quốc kia rất mạnh, nhưng rõ ràng là thiếu kinh nghiệm, hoặc quá tin tưởng vào phòng ngự của tường đá, đánh giá sai thời gian nó có thể gánh vác. Nàng dùng hết sức trong một đợt vừa rồi, nhưng vào lúc này, lại thiếu sức lực!
…
Cao thủ thần bí đến từ Vân Quốc chỉ huy vân thú tự mình trấn giữ một góc, vì vậy mà lúc tường đá sụp đổ bởi thú triều không có ai che chở.
Trong nháy mắt lúc tường đá sụp đổ, tu giả ở tiền tuyến cơ hồ không ai còn có tinh lực để giúp đỡ xung quanh nữa. Vẻn vẹn chỉ qua một lần giao chiến, đã có gần một nửa số tu giả ngã quỵ, biến mất trong đàn hung thú, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.
Mà những thứ vân thú kia mặc dù không sợ thương vong nhưng lại chỉ có thể chiến đấu theo bản năng, không có linh trí. Hành động phức tạp hoàn toàn phải dựa vào thuật thao túng.
Bọn chúng căn bản không thể chủ động hy sinh cứu chủ, đương nhiên trong tình huống hiện tại lại càng không thể.
Hơn trăm vân thú nhìn qua có vẻ nhiều nhưng mà lúc thú triều đến, trong nháy mắt cũng bị dìm ngập.
Trên thực tế, lúc những hung thú dữ tợn này đến trước mặt, đầu óc của Diệp Thanh Vũ hoàn toàn trống rỗng.
Nàng xuất thân từ nơi nhà cao cửa rộng, dùng loại Khai Mạch Đan tốt nhất, học loại công pháp phù hợp nhất, mỗi một bước tu hành đều vô cùng hoàn mỹ. Lần làm nhiệm vụ này chẳng qua chỉ là nhất thời hứng khởi, cố ý tránh né trưởng bối, muốn nghiệm chứng thực lực của bản thân.
Mà trước đó, nàng chưa bao giờ chân chính trải qua trận chiến sinh tử nào cả. Cũng không cần phải trải qua loại kinh nghiệm này.
Cho nên nàng cũng không hề nghĩ đến, ngay lúc nguy hiểm chân chính đến, loại cảm giác này vậy mà lại khiến cho con người ta run rẩy như vậy!
Nàng dường như có thể ngửi được mùi hôi thối toát ra từ cái miệng rộng của con hung thú kia, dường như có thể thấy răng nanh phía sau cái lưỡi đỏ chót đó.
Sau đó nàng thấy một kiếm khí màu tím mênh mông cuồn cuộn bay đến.
Tử Khí Đông Lai, Chư Hầu Tây Vọng!
Sát khí mãnh liệt chém đôi hung thú, Khương Vọng theo kiếm mà đến, một cước đá bay cô nàng ngốc nghếch này: “Ngây ngốc gì đó!”
Hắn trở tay ném ra một đạo diễm đạn, cơ thể nhoáng lên lại đã đi đến một nơi khác trên chiến trường.
Lúc thú triều phá tường, hắn là một trong số ít người kịp phản ứng cũng như phản kích, nhưng lớp phòng tuyến thứ nhất đã sụp đổ, chỉ dựa vào hắn thì cơ bản không thể nào cứu vãn được.
Cho nên hắn quả quyết rút lui, sau đó chạy vội về hướng Triệu Nhữ Thành đang ở. Còn về việc cứu tu sĩ thần thần bí bí này của Vân Quốc, chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi.
Người hắn thật sự lo lắng là Triệu Nhữ Thành, mặc dù trên người tiểu tử này có rất nhiều bí mật nhưng dù sao chỉ mới khai mạch chưa lâu, chưa chắc có thể an toàn.