Chương 120: Diệp Thanh Vũ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diệp Thanh Vũ bay ngược trong không trung một lúc mới kịp phản ứng.
Ý nghĩ đầu tiên chính là, mình được cứu rồi!
Ý nghĩ thứ hai chính là, mình lại bị đạp một cái?
Nàng xoay người đứng vững, tiện tay tụ lại hai con vân thú, lúc này mới hồi hồn nhìn quanh trái phải, nhận ra rằng cũng không có ai dư thừa tinh lực để ý đến nàng, mà cái kẻ cứu nàng kia cũng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng đứng ở trên người một con vân thú, lùi về phía sau, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đều là những bóng người đang hăng hái chiến đấu đẫm máu.
Lúc này nàng mới cảm thấy nóng bừng cả mặt, dựa vào tu vi của nàng, lại thêm những công pháp mà nàng đang nắm giữ, thêm vào đó là những bí bảo đang mang trên người, đáng lẽ ra không nên thể hiện sự luống cuống như vậy. Chỉ cần phát huy thỏa đáng, mặc dù không thể giết sạch thú triều nhưng việc tự vệ thì chẳng gặp vấn đề gì.
Vậy mà lúc nãy, nàng suýt nữa liền thân tử đạo tiêu!
Nghĩ đến đây, nàng móc từ trong tay áo ra hai hạt đậu ánh vàng rực rỡ, ném về phía trước.
Hai hạt đậu kia nhanh chóng bành trướng trong ánh sáng vàng, biến ảo, hóa thành hai chiến binh mang giáp vàng, cầm đao lao về phía thú triều.
Hung thú nhào vào cắn xé nhưng lại lãnh lấy kết quả răng rơi lả tả. Mà chiến binh giáp vàng cứ một đao một con hung thú, chém như chém rau, xông pha ngang dọc không hề cố kị.
Tát đậu thành binh!
Ngoại trừ loại đậu khó kiếm, giá trị cực cao ra thì không hề có bất cứ khuyết điểm nào cả.
Hơn nữa loại đậu vàng này, dù là Diệp Thanh Vũ thì cũng thấy đau lòng. Có thể nói dùng hai hạt đậu này xong, nhiệm vụ lần này chỉ sợ hoàn toàn lỗ vốn.
Lại nói đến Khương Vọng vung kiếm chạy như điên, một đường thuận tay cứu người, nhưng lộ tuyến đã chếch về hướng chân núi.
Bởi vì thú triều đã nhanh chóng lan xuống phía dưới,
Điều này cho thấy lớp phòng tuyến thứ hai cũng đang cực kỳ nguy cấp.
Trong lòng Khương Vọng lo lắng, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
Bóng người phía trước đang vừa đánh vừa lùi, nhìn qua vô cùng thong thả tự đắc kia, không phải là Triệu Nhữ Thành thì là ai?
Mặc dù hắn ta đã lùi về sau nhưng tuyệt đối không giống những người khác hoảng hốt chạy bừa hoặc quay đầu chạy trối chết, mà lại lựa chọn một lối đi vô cùng quái dị.
Lúc trái lúc phải, thậm chí thỉnh thoảng tiến về phía trước.
Nhưng những nơi hắn ta đi, không phải có núi đá che chở thì chính là được ngăn cách bởi cạm bẫy. Tóm lại bất cứ lúc nào cũng chỉ phải đánh với không quá ba con hung thú.
Chiến lực mà hắn ta thể hiện ra cũng không mạnh lắm, nhưng xem ra so với Khương Vọng còn ung dung hơn nhiều. Quả thực là sân vắng thắng bước.
Triệu Nhữ Thành thấy Khương Vọng chạy đến, liên tục nói: “Này này, đừng đến đây!”
Nhưng Khương Vọng đã tung người bay tới, vung mấy kiếm chém giết đám hung thú trước mặt, còn thuận tay ném ra một Triền Đằng thuật. “Xem Tam ca đây!”
Theo lý thuyết mà nói, hai người dùng kiếm, chiến đấu phải càng thêm ung dung mới phải nhưng ngược lại lại đột nhiên tăng thêm áp lực.
Bước chân Triệu Nhữ Thành xoay chuyển, tức giận nói: “Đi theo ta đi.”
Khương Vọng thoáng nghĩ, liền đi theo tiết tấu của Triệu Nhữ Thành lùi về phía sau, quả nhiên tình hình chiến đấu lại trở nên dễ dàng hơn.
“Tam ca, trước đây huynh rất thích động não mà, tại sao hiện tại lại càng lúc càng giống với Đỗ Lão Hổ rồi vậy?”
“Ha ha, trước kia ta…” Khương Vọng tranh thủ vỗ đầu hắn ta một cái: “Nói ai không có đầu óc hả, không biết trên dưới!”
“À đúng rồi, đệ có thấy Hoàng A Trạm không?” Khương Vọng lại hỏi.
Triệu Nhữ Thành bĩu môi: “Ở trước mặt ta thoáng một cái đã chạy mất, kéo cũng kéo không kịp. Chạy trốn so với ai cũng nhanh hơn!”
Vậy thì tốt.
Còn về Lê Kiếm Thu, vậy thì lại càng không nhọc hắn lo lắng. Nếu như đến cả Lê Kiếm Thu còn xảy ra chuyện thì có thêm hắn cũng vô ích.
Khương Vọng xoay người nhìn xa xa, đó là hướng của thành chủ thành Tam Sơn Đậu Nguyệt Mi.
Nếu như có chuẩn bị, hẳn đã đến lúc.
Lúc âm Dương Song Đầu Ưng xuất hiện, đội Ất, đội Bính là lớp phòng tuyến thứ nhất, đội Đinh và đội Mậu dự khuyết, là lớp phòng tuyến thứ hai.
Mà lúc này, ngay cả đội Giáp vừa lui về nghỉ ngơi không lâu cũng đã một lần nữa xông lên.
Tất cả tu sĩ đều đã ra trận, nhưng bên phía Đậu Nguyệt Mi kia lại dường như không hề có động tĩnh gì cả.
Không đúng, vì sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy?
Khương Vọng bỗng nhiên phản ứng kịp, tiếng ưng kêu kéo dài hồi lâu kia đã biến mất.
Điều này có nghĩa là âm Dương Song Đầu Ưng kia đã bị giết!
Viện trưởng đạo viện thành Tam Sơn lúc này đang đứng bên cạnh xác ưng, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh tượng này giống y như hai năm trước, Tôn Hoành một mình giết lên Thụ Bút Phong, giết chết âm Dương Song Đầu Ưng, giành chiến thắng.
Thú triều dường như cũng dừng lại trong nháy mắt này, sau đó trong đoàn tu sĩ chợt vang lên tiếng hoan hô.
Nhưng ngay tại lúc đó.
"Ồ ồ ồ ồ ồ!"
"Cô cô cô xì xào"
Tiếng ưng lại liên tiếp vang lên, lấn át tiếng hoan hô của các tu sĩ.
Theo ánh sáng nhìn lên, từ hướng Ngọc Hành Phong, một đám âm Dương Song Đầu Ưng đang che mất ánh trăng bay đến.
"Ồ ồ ồ ồ ồ!"
"Cô cô cô cô cô"
Tiếng kêu này tà ác mà điên cuồng.
Trên Ngọc Hành Phong, vậy mà có một đàn âm Dương Song Đầu Ưng sinh sống!
Viện trưởng đạo viện thành Tam Sơn chưa kịp đề phòng, thân người đã bị xét nát!
Đàn thú cuồng nộ gầm lên.
Núi đá rung chuyển, cây cối gãy nát.
Một đạo ánh sáng nóng bỏng dữ tợn bắn tới, Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành né sang hai bên.
Chỉ có rất ít rất ít hung thú có thể thi triển pháp thuật thiên phú. Mà thường những hung thú có thiên phú pháp thuật tất nhiên đều là những hung thú hùng mạnh.
Cột sáng này bắn xuyên qua giữa Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành, biến mặt đất thành một cái hố sâu.
Khương Vọng và Triệu Nhữ Thành lúc này cũng không thể tụ tập lại được.
Bởi vì thú triều đã mãnh liệt ùa tới, đã cuốn sạch tất cả!