Chương 121: Bạt Sơn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trường kiếm xoay chuyển nhanh như điện xẹt, cơ hồ chỉ lóe hàn quang.
Bên trong thú triều mãnh liệt, Khương Vọng cơ bản không thi triển đạo thuật kịp, chỉ có thể dựa vào một thân kiếm thuật, chậm chạp xê dịch bên trong đàn hung thú.
Ấn Kim Quang Tiễn khắc trên thân kiếm đã sớm dùng đánh chết một con hung thú đầu sư tử, vẫn cần thời gian rất dài để khôi phục.
Nếu không phải nhờ sự mạnh mẽ của Tứ Linh Luyện Thể quyết, Khương Vọng đã sớm chết rồi.
Trên thực tế trong đợt tấn công này của hung thú, số tu sĩ chiến tử đã sớm vượt qua trăm người! Thậm chí ngay cả thi thể cũng chẳng còn.
Khương Vọng cuốn lấy một con hung thú có hình thể như một con trâu cực lớn, vòng quanh nó lúc trái lúc phải, khiến cho con hung thú này nổi trận lôi đình, còn khiến cho những con hung thú khác khó có thể tấn công.
Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, vẫn còn lâu mới tới lúc an toàn. Bởi vì lúc này hắn vẫn đang nhảy trên mũi đao, chỉ cần hơi mắc sai lầm, liền sẽ phải chết mất xác.
Hắn thậm chí đến giờ vẫn chưa biết được hung thú lúc trước phát ra tia sáng xung kích kia ở đâu, lại có hình gì.
Hơn nữa hắn lại lạc mất Triệu Nhữ Thành rồi.
Hắn cũng phải đối phó khó khăn như vậy, Triệu Nhữ Thành thế nào rồi?
Khương Vọng không dám tưởng tượng.
Hắn đã bộc phát ra toàn bộ thực lực, lại đồng thời cố gắng tìm kiếm Triệu Nhữ Thành cùng với quan sát phương hướng của cột ánh sáng xung kích trong lúc cực nhọc chiến đấu.
Theo cơ thể hung thú hình trâu tả xung hữu đột, Khương Vọng lần đầu tiên nhìn thấy được hung thú có thiên phú pháp thuật kia.
Cho dù đàn hung thú cuồng bạo thế nào thì vẫn dưới sự ảnh hưởng của bản năng mà nhường ra một mảnh đất trống cho nó.
Đó là một con hung thú có hình dáng như mèo đen, cơ thể xinh xắn ngoài dự đoán. Nó yên tĩnh đứng sừng sững trong thú triều cuồng loạn như một tảng đá ngầm. Chỉ có một đôi mắt đỏ tươi như máu kia mới khiến nó lộ ra bản tính hung thú.
Nó giống như đang uể oải ngáp một cái nhưng cái há mồm này lại càng há càng lớn, chỉ trong giấy lát đã há to như chậu gỗ. Mà trong cái miệng to lớn của nó có một quả cầu ánh sáng đỏ ngầu đang chậm rãi hình thành.
Khương Vọng nhìn men theo hướng mà nó nhắm đến, liền thấy Triệu Nhữ Thành đang bị bảy tám con hung thú vây quanh cắn xé, nguy cơ trùng trùng.
Khương Vọng đâm một kiếm vào sau lưng hung thú trâu thành công khiến nó bùng phát hung tính, sau đó điểm điểm mũi chân, bay ra xa!
Hắn di chuyển trên đầu hung thú!
Tránh được vô số lượt cắn xé và tấn công trên đường đi tới, hắn bỗng dưng phóng người lên.
Kiếm quyết Tử Khí Đông Lai, thức thứ tư, kiếm quang bắn ra.
Khương Vọng thi triển kiếm quang vô cùng lộng lẫy, đẩy lùi đàn hung thú, dùng tốc độ cực hạn vọt đến trước mặt Triệu Nhữ Thành, kéo bả vai gã ném về phía sau!
Ngay lúc Triệu Nhữ Thành bị hất ra, Khương Vọng cũng đồng thời xoay tròn ba lần liên tục trên không trung. Đòn tấn công của con hung thú mèo đen kia bắn qua ngay sát cơ thể hắn.
Màn né tránh này cực kỳ nhanh cũng cực kỳ vi diệu.
Nhưng hắn lại không chú ý đến con hung thú hình trâu bị hắn “đùa giỡn” hồi lâu kia.
Đó là Lộc Ngưu, hình dáng như hươu lại như trâu, da dày thịt béo, mạnh mẽ vô cùng. Sau khi bị Khương Vọng dùng làm bia đỡ đạn một lúc lâu, nó không còn quan tâm đến gì khác, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Khương Vọng, một đường đánh tới.
Ngay lúc cột sáng màu đỏ phá ra một lối đi, Khương Vọng xoay người đáp xuống trên đầu một con nhện núi, chém ngang một kiếm cắt đi mắt kép của con nhện cực lớn này.
Nhưng ngay lúc đó, con Lộc Ngưu kia bay lên trời, đụng đầu vào người Khương Vọng!
Khương Vọng chỉ kịp nâng kiếm chắn trước người, cơ thể đã bị đụng vào bay lên cao, phía sau hắn lại là vách núi!
Ngọc Hành Phong cao bao nhiêu? Ít nhất là từ sườn núi nhìn xuống nó đã bị mây mù che phủ.
“Tam ca!”
Triệu Nhữ Thành giống như phát điên tiến về phía trước, nhưng thứ nghênh đón hắn ta lại là sự tấn công mãnh liệt của đàn hung thú.
Vị trí chiến trường của bọn họ chính là phía bắc vách đá.
Diệp Thanh Vũ vừa đi vừa đánh suốt một chặng đường, nàng vì tìm Khương Vọng mà đến.
Sau khi thú triều bạo phát lần hai, người tâm cao khí ngạo như nàng, ý nghĩ đầu tiên chính là phải cứu lại Khương Vọng một lần mới được.
Đoạn đường đi tới này đã tiêu tốn bao nhiêu bí bảo giữ mạng nàng đã không nhớ nổi, đứng trước thú triều càng lúc càng mãnh liệt này, nàng thầm nghĩ, đến lúc chỉ còn lại hai món bí bảo, nếu như vẫn chưa tìm được người thì nhất định phải rút lui khỏi đây.
Sau đó nàng nhìn thấy một nơi máu thịt be bét.
Đó là nơi có nhiều thi thể hung thú nát bét nhất trên đường nàng đi đến đây.
Toàn bộ vùng núi cũng khắp nơi gập ghềnh, có ba đường rõ nhất, bị một loại sức mạnh nào đó cày ra một khe sâu.
Bên trong một khe rãnh, có một người đàn ông đang ngồi.
Vẻn vẹn chỉ thấy được một bên mặt, vô cùng tuấn mỹ.
Bên cạnh hắn ta giàn giụa máu tươi, thi thể đầy đất, người đàn ông kia vậy mà chỉ ngồi yên dưới đất, hơi cúi thấp đầu, tóc dài rối tung.
“Này?” Diệp Thanh Vũ thăm dò thử hỏi một câu.
Người đàn ông kia từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái.
Ánh mắt kia lạnh nhạt mà hung dữ vô cùng!
Nhưng cơ thể hắn ta đột nhiên lảo đảo sau đó đổ xuống trong vũng máu.
Đến lúc này, cuộc chiến trên đỉnh Ngọc Phong…
Viện trưởng đạo viện thành Tam Sơn đã tử chiến, trong số năm trăm tu sĩ cũng đã có hơn một nửa chiến tử.
Đàn hung thú đã công phá toàn bộ phòng tuyến, đám xa nhất dường như đã vọt tới căn cứ hậu cần dưới chân núi, giết chóc không hề kiêng nể.
…Rõ ràng chính là đã thất bại.
Có lẽ, ngay lúc đàn âm Dương Song Đầu Ưng xuất hiện, cũng đã định rõ kết cục thất bại.
Trong một mảnh tuyệt vọng, thành chủ Đậu Nguyệt Mi của thành Tam Sơn lại đứng dậy một lần nữa.
Nhưng mà đã không còn ai tin tưởng bà có thể sáng tạo kỳ tích nữa.
Năm đó Tôn Hoành chính là tu vi Nội Phủ cảnh, một mình chém giết trong thú triều, giết chết thủ lĩnh thú triều, mới có thể xoay chuyển cuộc chiến. Nhưng cũng rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.