Chương 123: “Từ ngày người đàn ông của ta chết đi, ta không có quyền hèn nhát nữa.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lão ta thở dài nói: “Ngươi chỉ thăm dò được một nửa Khu Kiền Chi Hải, liền có thể tìm được hạt giống Thần Thông. So với Tôn Hoành thì ngươi càng có tiềm lực hơn. Đáng tiếc.”
Trong lời nói cho thấy mặc dù tu sĩ trên Ngọc Hành Phong rất nhiều nhưng người có thể lọt vào mắt lão cũng chỉ có một mình Đậu Nguyệt Mi.
Căn bản không thấy được lão cũng không biết lão ta đang làm gì. Nhưng hạt giống Thần Thông không ngừng xoay tròn bên trong Ngũ Phủ của Đậu Nguyệt Mi lại lặng yên không một tiếng động yên tĩnh trở lại.
Đậu Nguyệt Mi phát động toàn bộ sức mạnh chống lại loại áp lực vô hình kia: “Loại người ẩn cư trên núi như ngươi, làm bạn cùng hung thú, ngồi nhìn bọn chúng làm hại một phương, thậm chí còn che chở cho bọn chúng thì biết cái gì?
Ngươi căn bản không hiểu được sự cường đại của chàng ấy!
Cho dù ngươi mạnh đến đâu, ta cũng chỉ xem ngươi là kẻ yếu đuối. Ngươi là lão thất phu!”
Gió núi thổi phần phật, tiếng vọng không ngừng lặp lại.
Giọng nói kia trầm mặc một lát rồi lại vang lên.
“Có một số việc ngươi không hiểu, lão phu không trách ngươi. Rút lui đi, dây dưa vô ích.”
“Ta không muốn dây dưa!” Đậu Nguyệt Mi giận giữ hô: “Nhưng mà vô số tu sĩ tử chiến và vô số dân chúng bị ăn thịt không đồng ý!”
“Chuyện bí mật, ngươi tạm thời còn chưa có tư cách được biết.”
“Ta không có tư cách?” Đậu Nguyệt Mi lập tức tức giận bật cười: “Ta là thành chủ của thành Tam Sơn! Có ngọc thư do Quốc chủ tự tay ra, có lệnh ấn do Trang đình ngự chế, là chủ nhân núi sông nơi đây, là phụ huynh của dân chúng thành Tam Sơn!
Bây giờ ngươi lại nói với ta, có chuyện bên trong thành Tam Sơn mà ta không có tư cách được biết?”
“Trang Quốc có ba quận lớn, quận Thanh Hà có mười ba thành. Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ tạm cai quản một trong mười ba thành, không phải phụ huynh cũng không phải chủ nhân! Trang Quốc ba nghìn dặm sơn hà, chỉ có một chủ nhân, đó chính là quốc quân bệ hạ! Chớ có nhiều lời, ngươi nghe lệnh là được!”
Trong lời nói này để lộ quá nhiều thông tin. Quan trọng nhất chính là, sự tồn tại của hung thú trên Ngọc Hành Phong là vì quốc quân của Trang Quốc ngầm đồng ý.
Hoặc là không chỉ là ngầm đồng ý.
"Ha ha ha ha ha!"
Đậu Nguyệt Mi cười ra tiếng, cười to, cười đến chảy nước mắt.
“Phu quân của ta chết ở đây, huynh trưởng của ta cũng chết ở đây. Đệ tử của ta, bạn bè của ta, người ta yêu, người yêu ta, tất cả đều chết ở đây. Con gái của ta chỉ mới mười lăm tuổi, con trai của ta chỉ mới mười ba tuổi, toàn bộ bọn họ đều trên chiến tường, vì thành Tam Sơn mà chiến đấu!
Hiện tại ngươi lại nói với ta, thành Tam Sơn không thuộc về ta, thuộc về cái kẻ quân chủ chó má căn bản không quan tâm đến sự sống chết của nơi đây, ẩn thân trong thâm cung không thấy bóng dáng, cao cao tại thượng kia sao?”
“Ngươi to gan!” ’ Chủ nhân của giọng nói già nua kia giống như đã thật sự nổi giận, một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ lan ra từ đỉnh núi, ngay lập tức có mấy chục hung thú toàn thân đầy máu ngã xuống đất chết ngay lập tức.
Lão ta vẫn tự khắc chế, uy áp đến trước người Đậu Nguyệt Mi liền dừng lại.
Nhưng toàn bộ Ngọc Hành Phong cũng vì một tiếng giận dữ mắng mỏ này mà lâm vào sự im lặng tuyệt đối.
Trong sự im lặng khiến cho người ta hoảng hốt này, chỉ có giọng nói cực kỳ thê lương của Đậu Nguyệt Mi vang lên: “Từ ngày người đàn ông của ta chết đi, ta không có quyền hèn nhát nữa.”
Chẳng bao lâu trước, bà thật ra chỉ là một nữ tử nhát gan khiếp nhược.
Bà cũng sẽ khiếp sợ lúc gặp phải kẻ địch mạnh, cũng sẽ lùi bước lúc gặp khó khăn, thậm chí có lúc thấy một con chuột cũng đều sẽ thét lên trốn trong lồng ngực trượng phu.
Nhưng mà sau khi ông tử chiến, bà liền không thể như vậy nữa.
Bà phải nuôi dưỡng một đôi trai gái, còn phải nâng cả một toàn thành Tam Sơn trên vai.
Chẳng lẽ bà muốn vung nắm tay đứng ở tiền tuyến, muốn giọng nói ngày một thô, eo ngày một lớn sao?
Người nào mẹ nó chẳng muốn năm tháng yên lành, trồng hoa nuôi cá?
Nhưng bà có thể sao?
Đậu Nguyệt Mi nắm chặt hai tay, cắn nát môi, không ngừng phá nát gông cùm xiềng xích trên người mình. Chưa từng dừng lại.
Lần này, thời gian giọng nói già nua kia trầm mặc rất dài. Mới nói: “Ngươi lên đây đi.”
Trong ánh mắt theo dõi của các tu sĩ may mắn sống sót, Đậu Nguyệt Mi Một mình đi lên đỉnh núi.
Đàn hung thú dưới sự áp chế của một loại sức mạnh nào đó lặng lẽ không một tiếng động tách ra một con đường, bà một đường đi về phía trước.
Mây mù nơi chân trời bị tách ra, lộ ra một góc trăng rằm. Nhưng rất nhanh đã bị che phủ lại một lần nữa.
Ban đêm vẫn luôn đen tối.
Trong khi chờ đợi, thời gian thật sự rất dài.
Ngay lúc thân mình Đậu Nguyệt Mi xuất hiện trong tầm mắt, mọi ánh mắt đều dừng trên người bà.
Mọi người mong đợi ngóng nhìn, cũng sợ hãi bất an.
Đi thẳng đến giữa sườn núi, đi đến nơi lúc trước bà Bạt Sơn, Đậu Nguyệt Mi giống như mới chú ý đến sự mong chờ của mọi người.
Bà ngước mắt liếc mọi người một cái, liền đi thẳng xuống chân núi.
“Giải tán đi.” Bà hỏi.
Tôn Tiểu Man bỗng nhiên rất muốn khóc, bởi vì nàng ta đột nhiên phát hiện, mẫu thân xinh đẹp mà đanh đá, giống như vĩnh viễn sẽ không già đi của mình, lần này giống như thật sự già rồi.
…
Trên người đau quá!
Khương Vọng tỉnh lại từ trong hôn mê, sau khi tỉnh lại trước tiên liền lục lọi xung quanh theo bản năng, tìm thanh kiếm của mình.
Cũng may, kiếm ở ngay bên cạnh.
Cầm kiếm trong tay rồi hắn mới mở mắt ra.
Đầu tiên là nhìn thấy thạch nhũ trên đầu.
Nơi này là bên trong một sơn động nào đó.
Toàn bộ quá trình chiến đấu lúc trước vẫn còn in đậm trong đầu, nên không hề quên.
Không chú ý đến con Lộc Hươu kia, không ngờ lại là sai lầm chí mạng của hắn.
Điều này làm cho hắn chán nản. Nhưng lúc con Lộc Hươu kia bay lên không trung đánh lén, hắn quả thực đã đến cực hạn, không thể nào tránh được.
Trước lúc mở Thiên Địa Môn, cơ thể không thể nào bay trong không trung được, Khương Vọng dựa vào ưu thế của Tứ Linh Luyện Thể quyết, nhiều lắm cũng chỉ có thể tăng một chút thời gian ngưng đọng mà thôi. Không thể nào chạy trốn sau khi rớt xuống sườn núi cao như vậy.