Chương 124: Bạch Cốt Liên Hoa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Càng đừng nói đến con Lộc Hươu kia đã dùng toàn lực để va chạm, trong nháy mắt đã chấn tan đạo nguyên mà hắn thúc giục.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác thân thể rơi xuống cực nhanh đó, loại cảm giác trái tim muốn nhảy lên cổ họng đó, mang theo sự sợ hãi khi mất đi sinh mệnh.
Nhưng mà lại không nhớ được tại sao lại hôn mê.
Vậy thì là ai đã cứu ta?
“Đương nhiên là người ta dùng bí thuật cứu ngươi rồi.”
Giọng nói quyến rũ khác thường này, giống như nhìn thấu suy nghĩ của Khương Vọng, tiến từ xa lại gần bên tai Khương Vọng.
Khương Vọng ngồi dậy, cảm thấy thân thể có chỗ nào đó khác thường, nhưng vẫn chưa kịp dò xét kĩ, bởi vì có một nữ tử che mặt bằng lụa đen, mặc váy dài màu đen đang đứng trước mặt hắn.
Nàng rất mạnh!
Đây chính là phán đoán đầu tiên của Khương Vọng.
“n cứu mạng, ghi khắc trong lòng.” Khương Vọng trịnh trọng nói lời cảm tạ, sau đó nói: “Còn chưa thỉnh giáo khuê danh các hạ?”
“Khuê danh, ta sẽ không nói. Dù sao nam nhân đều là cái dạng này, quá dễ dàng đạt được thì sẽ không nhớ đến.” Giọng nói của nữ nhân này nhẹ nhàng, giống như gãi không đến chỗ ngứa, như mộng như ảo.
Nàng vươn bàn tay trắng trong như sương tuyết, dùng ngón tay nhẹ nhàng quét qua chóp mũi Khương Vọng: “Ngươi chỉ cần nhớ một điều, là ta đã cứu ngươi.”
Khương Vọng cũng không phải là Triệu Nhữ Thành, đã bao giờ trải qua trận chiến bậc này. Lại đang ở trong trạng thái vừa mới tìm được đường sống trong cõi chết, không nhịn được mà lòng hoảng hốt.
May là trong tay hắn dang nắm trường kiếm, loại cảm giác lạnh lẽo này khiến cho hắn bình tĩnh một chút.
Hắn miễn cưỡng động động khóe miệng: “Ta đã không biết tên của cô nương.”
Hắn nhìn thoáng khăn che mặt của người nữ nhân này, cứng ngắc cười nói: “Lại không biết dáng vẻ của cô nương. Chuyện này…”
Nhớ thế nào được đây? Hắn nghĩ.
“Hihi” Nữ nhân mang khăn lụa đen nâng trán cười: “Ngươi nha, thật đáng yêu.”
“Ặc” Khương Vọng nắm chặt trường kiếm theo bản năng, cũng không phải vì cảm giác được nguy hiểm, mà là quả thật rất khẩn trương.
Nữ nhân mang lụa đen ngồi xổm xuống trước người Khương Vọng, váy dài chấm đất, nàng chống cùi trỏ lên đầu gối, đưa tay bưng mặt, gật đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Vọng: “Không quan trọng, sau này ta sẽ đến tìm ngươi. Khi đó, chỉ cần ngươi nhìn thấy ta, liền sẽ nhận ra ta. Trừ khi ngươi làm bộ như không nhận ra.”
Đôi mắt khiến người ta rung động cõi lòng của nàng kia bỗng nhiên hiện ra một chút ai oán: “Ngươi sẽ làm như vậy sao?”
“Không, tuyệt đối không.” Trong lòng Khương Vọng đang mặc niệm Độ Nhân Kinh văn, nghiêm túc nói: “n cứu mạng, không dám quên.”
“Ta cũng biết, ngươi là đứa bé ngoan.”
Đứa bé?
Đây có lẽ là một lão tiền bối tu hành thành công.
Khương Vọng theo bản năng xích lui về phía sau.
Nhưng nữ nhân giống như lại đọc thấu suy nghĩ trong lòng hắn, gắt giọng: “Nghĩ gì thế, tuổi ta cũng cỡ bằng ngươi!”
Tâm trạng khốn quẫn giống như một cái bẫy liên hoàn, luôn là một bước lại một bước giẫm phải.
Khương Vọng không nhịn được hỏi: “Trên Ngọc Hành Phong, hiện tại thế nào rồi?”
“Còn có thể như thế nào? Không đánh mà lui chứ sao.” Nữ nhân lụa đen hời hợt nói ra một câu rồi lại đột nhiên bổ sung: “Yên tâm đi, tình nhân nhỏ bé của ngươi không có chuyện gì.”
“Tình nhân nhỏ bé gì chứ!” Khương Vọng cơ hồ muốn nhảy dựng lên: “Ta và Triệu Nhữ Thành là huynh đệ!”
“Ta nói chính là vị mỹ nhân đến từ Vân Quốc kia nha, ngươi kích động cái gì chứ?” Nữ nhân lụa đen cố ý mở to hai mắt nhìn, biểu hiện dáng vẻ vô cùng sửng sốt, nhưng sự ranh mãnh sâu trong ánh mắt lại bán đứng nàng.
“Mĩ nhân cái gì chứ, nàng ta cũng đã che mặt rồi, ai biết là có đẹp hay không.” Vẫn luôn bị chơi đùa, Khương Vọng không nhịn được đâm chọt một câu, sau đó nói: “Ta và nàng ấy không quen biết, ngươi vẫn là không nên nói những lời như thế.”
“A, mỹ nhân mà ngươi cũng không quan tâm đến.” Nữ nhân trừng to hai mắt: “Vậy thì yên tâm đi, huynh đệ của ngươi cũng không có chuyện gì.”
Nàng cố ý nhấn trọng âm lên hai chữ “huynh đệ” này.
Khương Vọng thật sự là chống đỡ không nổi, nếu như đây là đang tranh đấu, hắn đã sớm quăng kiếm nhận thua.
Dứt khoát ôm quyền nói: “Cảm tạ tiền bối cứu giúp, sau này tất nhiên sẽ hết sức báo đáp. Hiện tại ta phải trở về, các bằng hữu của ta có lẽ đang vô cùng lo lắng.”
“Ai là… tiền bối của ngươi? Có lẽ ta còn nhỏ tuổi hơn ngươi đó?”
“Vậy…”
Trong mắt nữ nhân mang ý cười: “Gọi tỷ tỷ”
“…”
“Được rồi, không làm khó ngươi nữa. Chẳng qua trên cơ thể ngươi có gì thay đổi, chẳng lẽ chính ngươi không có cảm giác sao?”
Nhắc đến biến hóa trên cơ thể, đích xác là có. Hơn nữa chỗ sau xương sống có một loại cảm giác hơi lạnh. Nhưng hắn vừa mới tỉnh lại, nữ nhân này liền đến gần rồi, căn bản không có thời gian để điều tra.
“Ngươi nói đến chính là?” Khương Vọng hỏi.
“Ngươi không biết ngươi té thành cái dạng gì đâu. Thật là đáng thương.” Nữ nhân lụa đen lắc đầu, giống như không đành lòng nhớ lại: “Tỷ tỷ có thể cứu sống ngươi, để cho ngươi vui vẻ như vậy. Thứ nhất là bởi tu vi của tỷ tỷ cao, thứ hai là bởi bí pháp lợi hại. Thứ ba chính là ngươi và bí thuật này đặc biệt phù hợp!”
Thông qua ngữ khí của nữ nhân này, Khương Vọng cảm thấy có hơi không ổn. “Không biết cố nương đã dùng đến bí thuật gì?”
Nữ nhân lụa đen lảng tránh, chỉ nói: “Ngươi dường như có một mối quan hệ mơ hồ với Thái âm tinh? Trong đạo môn chính thống, pháp một dính líu đến Thái âm tinh cũng không nhiều. Hơn nữa lại ở cấp độ này của ngươi.”
Tiếp dẫn tinh lực là việc sau khi đạt đến Ngoại Lâu cảnh mới có thể làm, nếu như nói giữa Khương Vọng và Thái âm tinh có liên hệ gì, thì chỉ có thể nói bởi vì Thái Hư Huyễn Cảnh. Nhưng đây là bí mật lớn nhất của hắn.
Bây giờ hắn đã chính thức siêu phàm, đối với kiến thức tu hành có nhiều kiến giải. Nhưng vẫn chưa từng nghe thấy có ai nhắc đến Thái Hư Huyễn Cảnh, có lẽ nó vẫn chưa được công khai rộng rãi. Hoặc là nói với tầng thứ của Khương Vọng hiện nay, còn lâu mới có tư cách đụng vào.
Hắn tất nhiên không muốn để lộ.
“Bí thuật của ngươi có liên quan đến Thái âm tinh? Ta nghe thấy ý tứ của cô nương…” Khương Vọng cố ý nói: “Các ngươi cũng không phải là đạo môn chính thống?”
“Gọi tỷ tỷ.” Nữ nhân lụa đen không nhẹ không nặng liếc Khương Vọng một cái, cái liếc mắt này giống như đang liếc mắt đưa tình chứ không phải là tức giận.
Sau đó mới nói: “Chúng ta à, chính là một trong số ít đạo môn không chính thống.”