Chương 122: Sơn hà dễ đổi, nhân tâm khó bình
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mà ai cũng biết, tu vi của Đậu Nguyệt Mi chẳng qua chỉ là Lục phẩm Đằng Long Cảnh đỉnh phong. Năm đó Trang Đình xét đến sự hi sinh của Tôn Hoành, hơn nữa dưới sự thỉnh nguyện của toàn bộ tu sĩ thành Tam Sơn, mới để cho bà kế nhiệm vị trí thành chủ.
Nếu không, chức thành chủ mặc dù có thể truyền lại trong gia tộc, nhưng nhất định phải có tu vi Ngũ phẩm Nội Phủ Cảnh thì mới có thể tiếp nhận.
Năm đó lão thành chủ thành Phong Lâm, chính là bởi vì không người kế tục, mới lựa chọn sau khi tuổi già sức yếu dọn đến thành Tây An tĩnh dưỡng.
Nhưng mà Đậu Nguyệt Mi lúc đứng trước thú triều.
Mặc dù bà là một nữ nhân nhưng lại mạnh mẽ hơn so với bất kỳ người nam nhân nào.
Bà chẳng qua chỉ là Đằng Long Cảnh đỉnh phong, lại bỗng nhiên bộc phát ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Giống như có một thứ gì đó bộc phát, trong cơ thể bà phát ra từng tiếng nổ vang.
Khí thế của bà tiếp tục dâng lên!
Mọi người đều biết, đạo mạch tiếp theo Đằng Long Cảnh chính là Nội Phủ Cảnh.
Vậy thì thứ ngăn cách giữa Đằng Long Cảnh và Nội Phủ cảnh chính là thứ gì?
Đó là thăm dò cực hạn của cơ thể, thức tỉnh long đạo mạch ngao du trong cơ thể.
Nói như vậy, quá trình này cực kỳ dài, cực kỳ tỉ mỉ.
Chỉ có tu giả sau khi thấy rõ Khu Kiền Chi Hải, mới có thể thử thăm dò mở Nội Phủ.
Mà cơ thể người có Ngũ Phủ, mỗi phủ đều ẩn chứa bí mật.
Tu hành Ngũ Phủ cảnh chính là khám phá bí mật của Ngũ Phủ. Tùy theo mức độ thăm dò, thiên phú khác biệt của mỗi người, mỗi tu sĩ đều thu hoạch được những trải nghiệm khác nhau.
Dần dần, nó liền quyết định sự phân chia mạnh yếu.
Mà bí ẩn bên trong cơ thể người, thứ khó đạt được nhất cũng là thứ quý giá nhất không thể nghi ngờ gì chính là Thần Thông.
Nói chính xác hơn chính là hạt giống Thần Thông, hoặc là nói, chính là Thần Thông bản chưa hoàn chỉnh. Nhưng chỉ cần có hạt giống Thần Thông, thì sớm hay muộn cũng có thể khai phá hoàn toàn, khiến cho trời rung đất chuyển.
Mà hiện tại Đậu Nguyệt Mi đang làm gì?
Trong lúc còn chưa thăm dò toàn bộ Khu Kiền Chi Hải đã lựa chọn phá hủy Nội Phủ.
Hơn nữa còn phá luôn Ngũ Phủ!
Đây dường như chính là hoàn toàn bỏ qua tương lai, tự cắt đứt đường lui.
Ở mỗi một phủ bà chỉ thoáng lướt qua, căn bản không cẩn thận thăm dò. Cuối cùng lúc đến Ngũ Phủ, tìm được Thần Thông!
Bà tự tin như thế, tự tin bản thân có thể mở Nội Phủ ngay lúc chưa hoàn toàn nắm giữ Khu Kiền Chi Hải, lại càng tự tin nhất định có thể thu được Thần Thông!
Bà làm được!
“Tôn Tiểu Man! Bạt Sơn!” Bà hô to.
Thiếu nữ đang đánh giết trong không trung, nghe thấy như vậy liền không nói hai lời vung hai bím tóc, giơ cao hai Chấn Sơn Chùy, kiên quyết đánh lên mặt đất!
Núi đá đổ nát, mặt đất lấy Chấn Sơn Chùy làm trung tâm, nứt ra một khe sâu.
Mà Đậu Nguyệt Mi chẳng qua chỉ hơi ngồi xổm xuống, dùng một đôi tay mềm mại như không xương kia đặt trên mặt đất.
Bà vừa phá Ngũ Phủ, tìm được Thần Thông.
Tên là: Bạt Sơn.
…
Ngay lúc hai tay Đậu Nguyệt Mi đè xuống đất kia, toàn bộ tiếng gào của thú triều kia, như sóng biển đập vào vách núi, lập tức dừng lại.
Toàn bộ hung thú bay trên trời, bao gồm cả đàn âm Dương Song Đầu Ưng cũng giống như con ruồi không đầu, hoặc bay loạn hoặc hoảng hốt trốn đi.
Toàn bộ hung thú không thể bay đều bò lổm ngổm đầy đất, không ngừng run rẩy.
Tất cả những biểu hiện này đều đến từ bản năng sinh tồn, cho dù loại sinh vật không có linh trí như đám hung thú này cũng không thể nào kháng cự lại bản năng này.
Bởi vì đất rung núi chuyển!
Cả Ngọc Hành Phong cao vút trong mây. Mặc dù không phải là ngọn núi lớn trong thiên hạ nhưng cũng vô cùng to lớn.
Mà một ngọn núi cao như vậy, vào lúc này, ngay giữa sườn núi, nói chính xác hơn chính là ngay tại vị trí mà hai tay Đậu Nguyệt Mi đang đặt, bắt đầu rung chuyển!
Núi đá lăn xuống, hung thú bi thương gào thét.
“A a!”
Chân mày lá liễu của Đậu Nguyệt Mi dựng ngược, vô cùng hùng hồn bạo phát đạo nguyên.
Két, két! Ầm Ầm!
Bà chậm rãi đứng dậy, chia Ngọc Hành Phong này thành hai khúc từ giữa sườn núi!
So với Ngọc Hành Phong, bà chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Nhưng một nữ tử nhu nhược yếu ớt như vậy lại có năng lực chia núi, như thần tiên.
Một cảnh chấn động lòng người như vậy, chắc chắn sẽ trở thành vĩnh hằng trong lòng rất nhiều người!
“Haizz.”
Bỗng nhiên có một tiếng thở dài già nua vang lên, lão than thẹ một tiếng, dường như lan đến trong lòng của tất cả mọi người.
“Đến đây là kết thúc sao?”
Giọng nói này vừa vang lên.
Bùm!
Đậu Nguyệt Mi vung hai tay, mặt đất rung mạnh, đỉnh núi khép lại!
Vẻ mặt bà đầy kinh ãi nhìn về Ngọc Hành Phong, đó là nơi truyền đến âm thanh.
Trên Ngọc Hành Phong, ẩn giấu trong mây, có hung thú chiếm đóng, hoặc có thể là con người!
Lại là một cường giả kinh khủng, sâu không lường được như thế!
“Không ngờ các ngươi có thể dựa vào chính mình mà làm đến mức này.”
Giọng nói kia lại nói tiếp: “Nhưng mà, đến đây thôi.”
Đây không ngờ gì chính là một cường giả cực kỳ đáng sợ, còn chưa hiện thân đã ngăn cản Bạt Sơn của Đậu Nguyệt Mi, càng cho thấy lão ta không thể bị đánh bại.
Nhưng mà…
“Ngươi đang ở đây nói cái chó má gì vậy!” Đậu Nguyệt Mi đã phục hồi tinh thần từ khiếp sợ, bà nắm chặt hai tay, hạt giống Thần Thông bên trong Ngũ Phủ điên cuồng chuyển động: “Ngươi con mẹ nó, cho rằng mình là ai? Cho chúng ta đi thì đi mà bắt chúng ta ngừng thì ngừng?”
Tôn Tiểu Man vác theo Chấn Sơn Chùy, đi đến phía sau Đậu Nguyệt Mi.
Lê Kiếm Thuxách ngược Đào Chi, đi đến phía sau Đậu Nguyệt Mi.
Triệu Thiết Hà khập khiễng, đi đến phía sau Đậu Nguyệt Mi.
Dương Hưng Dũng, Thẩm Nam Thất, Hoàng A Trạm, tu sĩ đạo viện thành Tam Sơn, tu sĩ vệ quân thành Tam Sơn, thậm chí là những tu sĩ chỉ vì bị hấp dẫn bởi treo thưởng mà đến…
Người còn sống, người còn có sức chiến đấu, đều trầm mặc đi đến phía sau Đậu Nguyệt Mi.
Mặc dù người thần bí xuất hiện trên Ngọc Hành Phong kia đã biểu hiện sức mạnh cường đại hầu như không thể đánh bại như thế.
“Haizz!”
m thanh già nua kia lại than thở một tiếng: “Có một số người, cả đời cũng không chạm đến được Thần Thông.”