Chương 125: Đại đạo như thanh thiên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xin hỏi.” Khương Vọng hàm hồ hỏi: “Có phải là nhánh truyền tự Đại La Sơn, Ngọc Kinh Sơn, Bồng Lai Đảo hay không?”
“Giữ bí mật!” Trong mắt nữ nhân lụa đen đều chứa ý cười: “Ngươi không muốn nhìn thử sao?”
“Nhìn cái gì?”
Nữ nhân lụa đen đưa ra một bàn tay ngọc nhu nhược như không xương, nhẹ nhàng nâng đến trước mặt Khương Vọng, sau đó ngón trỏ nâng lên vẽ một đường.
Khương Vọng bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ áo đã rách ra, thân trên trần trụi lộ ra đường nét bắp thịt.
Hắn theo bản năng muốn đưa hai tay ôm ngực, nhưng lại cảm thấy như vậy quá rụt rè. Liền đành phải cứng ngắt bất động.
Không biết là cái bộ dạng này lại càng thêm bứt rứt.
Nữ nhân lụa đen không biết từ đây lấy ra một cái gương nhỏ, chậm rãi nhích đến gần Khương Vọng, đem gương đồng đặt ở sau lưng hắn.
“Nhìn ta.” Nàng nói.
“Hả?” Khương Vọng sững sờ.
"Nhìn mắt ta ~ "
Nữ nhân đứng gần như vậy, hơi thở mang theo mùi thơm, dường như cách tầng lụa đen kia thổi tới trên mặt.
“Đừng suy nghĩ nhiều nha, từ trong ánh mắt của ta, nhìn phản ứng trong gương, sống lưng của ngươi.”
Keng!
Khương Vọng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nữ nhân lụa đen giống như không hề kinh ngạc chút nào, không hề di chuyển. Vẫn nhìn như vậy, vẫn gần như vậy.
Khương Vọng hơi hơi ngửa về phía sai, đem thân kiếm để ngang trước mặt, dùng mũi kiếm phản chiếu mặt gương kia.
“Như vậy càng thấy rõ hơn.” Hắn nói.
Sau đó hắn liền thấy được, ở nơi xương cổ và cột sống của hắn giao nhau, không biết từ lúc nào đã mọc ra một đóa hoa sen.
Đó là một đóa hoa kì dị, Bạch Cốt Liên Hoa.
“Đây... đây là gì?” Khương Vọng nhìn nữ tử, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Đóa hoa sen bằng xương trắng này tuyệt đối không phải vật tốt lành gì.
“Ôi, đồ vật xuất hiện trên thân thể ngươi, ngươi hỏi ai vậy?” Đôi mắt của nữ tử có ý cười.
“Trước kia thân thể ta không có cái này, ta cũng chưa bao giờ thấy qua hoa sen này... Có liên quan đến bí pháp của cô nương đúng không?”
“Ta chỉ có thể nói, bí pháp ta dùng để cứu ngươi chỉ có tác dụng dẫn dắt.” Nàng xích lại gần bên tai Khương Vọng, hơi thở như lan khiến tóc mai hắn khẽ bay, sau đó chui vào cổ hắn: “Suy nghĩ cho thật kỹ, trên thân ngươi rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?”
“Ta... Ẩn giấu bí mật gì?” Khương Vọng cố gắng nhớ lại, nhưng căn bản không nhớ ra được điều gì có liên quan hoa sen bằng xương này.
Nữ tử lấy tấm gương về, chậm rãi đứng lên lùi lại.
“Tỷ tỷ cứu ngươi một mạng, cũng không cần ngươi ghi sâu trong lòng, chỉ cần ngươi làm giúp tỷ tỷ ba chuyện là được. Còn về chuyện gì thì...” âm thanh của nàng đầy sự quyến rũ: “Sau này, mỗi đêm khi đi ngủ nhớ trung thực một chút, chờ tỷ tỷ tới tìm ngươi!”
Khương Vọng muốn tránh khỏi sự quyến rũ của nàng, thế nên nghiêm mặt nói: “Nếu như không vi phạm đạo hiệp nghĩa và ta có thể làm được, thì đừng nói là ba chuyện, ba mươi chuyện ta cũng sẽ làm cho cô nương.”
“Ba chuyện là đủ rồi.” Nữ tử vừa lui, vừa khẽ cười: “Ngươi nên trở về đi!”
“Cô nương biết đoá hoa sen này sao? Nó là cái gì?” Khương Vọng vội hỏi.
“Nó á...” Nữ tử kéo dài giọng ra. Giống như là đang suy nghĩ, sau đó mới nói: “Hình như là Bạch Cốt đạo liên, ký hiệu của Bạch Cốt Đạo...”
Nàng quay người đi ra ngoài động.
Khương Vọng vẫn ngồi yên tại chỗ, một tay cầm kiếm, thân thể trần như nhộng.
Hắn cảm thấy khí tức của nàng đã biến mất.
…
Khương Vọng kiểm tra thân thể một phen, vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường. Thế nên quyết định tu hành xung mạch hai lần, bù lại lúc bị hôn mê, sau đó mới đi ra khỏi hang động.
Ở cửa hang có một bộ đạo bào được gấp gọn, hẳn là nữ tử kia chuẩn bị cho hắn.
Khương Vọng đang buồn rầu vì người trần như nhộng đã thay đổi ngay, phát hiện rất vừa vặn, bó sát cơ thể.
Nữ tử này xinh đẹp khó lường, nói chuyện cũng nửa thật nửa giả, chính tà khó phân. Nhưng nàng cứu hắn một mạng là thật.
Khương Vọng lắc đầu, tạm thời không thèm nghĩ nữa. Nữ tử kia đã nói sẽ quay lại tìm hắn, dù sao cũng không phân tích ra được điều gì, để đến lúc đó hỏi lại.
Nhìn sơ qua thế núi một chút, sau khi biết vị trí đại khái của mình, Khương Vọng cong người bay về hướng thành Tam Sơn.
Đám người Triệu Nhữ Thành an toàn khoẻ mạnh, như vậy lúc này hẳn là đang ở thành Tam Sơn để chờ tin tức của hắn. Dù cho thế nào đi nữa, Triệu Nhữ Thành cũng sẽ không mặc kệ sự sống chết của hắn mà đi về thành Phong Lâm trước.
“Khương Vọng!”
“Khương Vọng!”
“Khương Vọng!”
Xa xa, Khương Vọng đã nghe thấy mấy tiếng gọi lớn.
Giọng nói vang vọng khắp núi non trùng điệp.
Khương Vọng liền biết đó nhất định là đám Triệu Nhữ Thành đang tìm mình.
Trải qua một trận chiến, hung thú trên Ngọc Hành Phong dường như đã bớt càn quấy đi rất nhiều, bằng không thì chúng nó đã lao xuống lâu rồi.
Khương Vọng nhanh chóng lao về phía có tiếng gọi.
“Ta ở đây.” Hắn hô to.
Tiếng la ngừng lại một chút rồi lại cất lên: “Tam ca! Tam ca!”
Có một người ở rất xa lao nhanh đến đến, miệng hét lên, không phải Triệu Nhữ Thành thì là ai?
Khương Vọng tiến lên nghênh đón.
Hai huynh đệ trùng phùng ở dãy núi gần Ngọc Hành Phong.
Trở về từ cõi chết, dường như đang mơ.
Nhưng hai người cũng không có dáng vẻ quá kích động.
Triệu Nhữ Thành ngẩng đầu nhìn trời một hồi: “A, thời tiết cũng không tệ!”
“Đúng vậy.” Khương Vọng cũng nói.
Triệu Nhữ Thành cảm thán vài câu rồi mới nhìn thân thể Khương Vọng.
Biểu cảm của hắn rất phóng đại: “Oa, xem ra huynh chả thảm chút nào. Còn thay quần áo mới!”
Khương Vọng cười tủm tỉm: “Đệ phải biết huynh là ai chứ!”
Lúc này, Lê Kiếm Thu, Hoàng A Trạm đã tìm tới, đi cùng còn có đám người Triệu Thiết Hà, Dương Hưng Dũng và vài người lạ mặt khác, đều là ngoại môn đệ tử của Đạo viện thành Tam Sơn.
“Khương Vọng!”
“Khương sư đệ!”
“Khương huynh đệ!”
Khương Vọng cũng chắp tay đáp lại tất cả: “Triệu huynh, Dương huynh, chư vị huynh đệ! Cả Lê sư huynh, Hoàng sư huynh nữa. Khương Vọng học nghệ không tinh, thật là hổ thẹn, để mọi người phải vất vả đi tìm ta!”
“Khương huynh đệ nói gì vậy? Ngươi cũng đang ra sức vì thành Tam Sơn chúng ta mà!”
“Khương huynh đệ không có việc gì là tốt rồi!”
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!”