Chương 127: Tống Như Ý
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Là người Lâm gia, tất nhiên là không lo cơm áo. Nhưng ngày xưa y kêu bạn gọi bè ở Vọng Giang lâu, bây giờ lại chỉ có thể uống rượu chốn đầu đường xó chợ, tìm mộng nơi cửa bếp hầm lò.
Y rất căm hận, nhưng mà bất lực.
Lâm Chính Lễ là con trai trưởng mạch chính của già họ Lâm, là tinh anh trong Đạo viện thành Vọng Giang, cha là chủ Lâm gia, huynh gã là Lâm Chính Nhân!
Y lấy cái gì để tranh với người ta?
Có một số việc đã được định trước từ khi sinh ra, trước kia y không tin, nhưng bây giờ không thể không tin.
...
“Rót đầy!” Lâm Chính Luân lảo đảo đến quán rượu như cái xác không hồn rồi ném cái bầu rượu to tròn của y lên mặt quầy.
Ông chủ quán nhận lấy bầu rượu, mặt tỏ vẻ khó xử: “Lâm... công tử, hai bầu rượu ngài lấy khi trước còn chưa...”
“Làm sao?” Lâm Chính Luân bỗng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào ông chủ quán: “Sợ ông đây... không trả nổi tiền rượu à? Ghi sổ cuối tháng tính một thể.”
“Ài, được được được.” Dù sao cũng là con cháu Lâm gia, cho dù y làm cái cái quán rượu này phá sản thì ông chủ quán cũng không thể trêu vào, đành phải cúi đầu rót rượu.
Chợt một giọng nói truyền vào trong quán: “Đây không phải là Chính Luân huynh đệ sao?”
Lâm Chính Luân quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính Lễ đang đứng lẫn giữa một đám người, nhìn dáng vẻ thì là đang định đi làm gì đó, sau khi đi ngang qua đây mới nghe thấy Lâm Chính Luân đang lè nhè nói chuyện với chủ quán.
“Chính Lễ... Lâm thiếu gia.” Lâm Chính Luân nói một cách khó khăn, tình huống trước mắt quá mức khó xử, đặc biệt là lúc bị Lâm Chính Lễ bắt gặp.
Lâm Chính Lễ ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, lại thấy Lâm Chính Luân đang cắm mặt xuống đất, bèn cười nói: “Thời tiết này, uống rượu là nhất rồi!”
“Để ngài chê cười rồi!” Lâm Chính Luân cười miễn cưỡng, cầm lấy bầu rượu rời đi.
Y dường như đang trốn bán sống bán chết, như chó nhà có tang vậy.
“Ta đột nhiên vừa nhớ ra... Hình như dạo gần đây Dược Hành Lý thiếu một vị Quản sự.” Lâm Chính Lễ ở phía sau y, hờ hững nói một câu.
Lâm Chính Luân đứng khựng lại.
Y xoay người, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Lâm thiếu gia cảm thấy... ta có được không?”
“Năng lực của Chính Luân huynh đệ dĩ nhiên là không có vấn đề gì!” Lâm Chính Lễ cười, cố ý đụng đụng vào cái lưng còng của Lâm Chính Luân, nói thầm: “Ta nghe nói... Ngươi cưới một bà goá rất xinh đẹp... đúng không?”
“Như Ý?” Lâm Chính Luân bỗng nhiên lui về sau hai bước: “Không, không được.”
Y lắc đầu liên tục, giống như sợ hành động này vẫn chưa đủ để chống lại nỗi đáng sợ trong nội tâm, y cố nói thêm: “Điều này không được!”
Lâm Chính Lễ đứng thẳng người, vẫn giữ nguyên nụ cười ung dung như cũ: “Ta cũng không ép.”
Gã quay đầu, nhìn ông chủ quán đang đứng cạnh quầy rượu, sau đó chỉ vào mặt Lâm Chính Luân rồi cất cao giọng: “Đây là người của Lâm gia ta! Ngươi không được coi thường! Về sau y muốn rượu, ngươi cứ việc ghi sổ, cuối tháng đến Lâm gia ta lấy tiền là được.”
Ông chủ quán rượu cao giọng đáp: “Ồ! Lâm thiếu gia cũng đã mở miệng, sao tiểu nhân dám thờ ơ!”
Lâm Chính Luân gượng cười nói: “Tạ ơn Lâm thiếu gia!”
“Khách sáo quá.” Lâm Chính Lễ khoát khoát tay rồi cất bước đi thẳng.
Nhóm người kia lại vây quanh hắn, cùng đi.
Thỉnh thoảng lại truyền đến mấy câu nịnh bợ.
“Lâm thiếu gia cao thượng!”
“Gọi Lâm thiếu gia cái gì, tầm nhìn hạn hẹp quá! Phải gọi là Thiếu Tộc trưởng!”
...
Lâm Chính Luân cầm bầu rượu, chân nam đá chân chiêu đi loạng choạng về nhà.
Hôm nay hình như rượu mạnh hơn mọi ngày, dọc đường mới uống hai ngụm mà đã có vẻ say rồi.
Ngôi tứ hợp viện hai cửa này đã được dọn sạch sẽ, nhất là tiền viện còn nuôi một vài loài hoa được chăm sóc rất tốt, vô cùng tươi đẹp vui mắt.
Lâm Chính Luân đứng không vững, va phải một chậu hoa, y không nhịn được bèn quyết định nhấc chân đá nát chậu hoa luôn.
Rầm!
Tống Như Ý vội vã chạy ra khỏi phòng, nhịn không được bèn trách mắng: “Lâm Chính Luân! Huynh lại lên cơn thần kinh à?”
“Nàng quản được à?” Lâm Chính Luân liếc nàng ta một chút, loạng choạng đi vào trong phòng.
Tống Như Ý nhích sang ngang một bước, che ở trước người y, cố nén đau lòng, nói: “Chàng suốt ngày chìm trong men rượu, rốt cuộc là có ý gì? Không muốn sống nữa à?”
“Ha! Thú vị!” Lâm Chính Luân xách bầu rượu, cười: “Sao nào, nàng muốn hoà ly với ta ư?”
“Hoà ly thì hoà ly.”
“Ha ha, ta không nghe rõ, nàng bảo sao cơ?”
Tống Như Ý nhắm mắt lại, cố ngăn hai giọt lệ, lúc mở mắt ra thì nói rất lạnh nhạt: “Ta nói chúng ta hoà ly đi!”
“Ha Ha!”
Lâm Chính Luân cười lên hai tiếng rồi bỗng nhiên ném bầu rượu trong tay xuống đất.
Bầu rượu nảy lên hai lần rồi lăn lông lốc xuống bậc thang. Cái bầu chưa bị vỡ, chỉ là nắp bị văng ra khiến rượu tràn ra lênh láng, cả căn nhà thoáng chốc sặc đầy hơi men.
“Sao nàng không tự nhìn lại bản thân mình đi!” Lâm Chính Luân rống lên: “Một quả phụ, giờ lại bị trượng phu mới bỏ. Nàng cho rằng nàng còn có thể đến nhà nào tốt hơn à?”
Tống Như Ý cắn răng nói: “Còn hơn đi theo một gã vô dụng!”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem!” Lâm Chính Luân bước nhanh đến phía trước bóp cổ của nàng rồi ấn vào tường, mắt long sòng sọc, đỏ ngầu: “Ngươi nói lại lần nữa xem nào!”
Khuôn mặt Tống Như Ý đỏ bừng lên, giãy dụa: “Ngươi... bóp chết ta đi! Dù sao khoảng thời gian này ta vẫn đang sống không bằng chết rồi!”
Lâm Chính Luân buông tay ra, lui về sau hai bước.
“Ngươi còn ra vẻ đáng thương, ngươi còn ra vẻ đáng thương đúng không?” Lâm Chính Luân chỉ vào mặt nàng, nói: “Ngươi gửi bạc, gửi ngọc tới thành Phong Lâm, đúng không? Ngươi lấy tiền của ta trợ cấp cho con của ngươi với người trượng phu trước kia. Ngươi biết gia cảnh nhà ta bây giờ như thế nào không? Ông đây ngay cả tiền mua rượu cũng sắp không đủ nữa rồi!”
Tống Như Ý xoay người ho khan một hồi lâu mới hít thở bình thường trở lại. Bà nhìn người nam nhân trước mắt này, cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
“Không nói ta có nên gửi đồ vật cho An An hay không, riêng những của hồi môn kia đủ để ta gửi cho nó mười năm cũng được.”
“Của hồi môn của ngươi... ?” Lâm Chính Luân kéo dài giọng ra rồi bất thình lình rống to: “Đang ở đâu?”
Hắn la to: “Con mẹ nó, sao ta lại không có gì cả?”
“Ngươi không có bản lĩnh, bị người ta cướp mất kế sinh nhai, chẳng lẽ lại trách ta?”