Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 126: “Bởi vì dạng người hèn mọn bỉ ổi như hai người các ngươi quá nhiều!”

Chương 126: “Bởi vì dạng người hèn mọn bỉ ổi như hai người các ngươi quá nhiều!”


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hoá ra sau khi Triệu Nhữ Thành tỉnh lại, bèn dẫn Lê Kiếm Thu, Hoàng A Trạm và mấy người khác quay trở lại Ngọc Hành Phong để tìm kiếm ở sườn núi mà Khương Vọng rơi xuống.
Ý định ban đầu cũng chỉ là tìm để mang thi thể của Khương Vọng về thôi. Nhưng tìm rất lâu mà không tìm được thi thể Khương Vọng, ngay cả mấy mảnh áo vụn cũng không có.
Lúc này Triệu Nhữ Thành mới nhận ra có lẽ Khương Vọng còn sống.
Thế là hắn không tìm kiếm tuỳ ý nữa mà ngay lập tức trở về thành Tam Sơn tìm người. Chia vùng núi phụ cận Ngọc Hành Phong làm vài khu vực, triển khai tìm kiếm theo từng nhóm.
Bởi vì phải chăm sóc Đậu Nguyệt Mi nên Tôn Tiểu Man không thể đến được, thế là nàng đứng ra tuyển thêm vài người.
Khương Vọng nghĩ thầm: “Nữ tử kia đột nhiên rời đi có lẽ là vì mấy người Triệu Nhữ Thành tìm đến.
“Tam ca nghĩ gì thế?” Triệu Nhữ Thành vẫy tay về phía hắn: “Vị này là Diệp tiên tử của Vân Quốc, lần này nàng cũng hỗ trợ rất nhiều lúc đi tìm huynh đấy!”
Khương Vọng đưa mắt sang, nhìn thấy một tu sĩ thần bí che mặt bằng khăn lụa trắng đang thi lễ với hắn: “Còn chưa cảm tạ ơn cứu giúp của Khương đạo hữu.”
Cũng không biết thời buổi này nữ tu sĩ bị sao, ai cũng thích che mặt đi ra ngoài.
“Không cần khách khí, tiện tay mà làm thôi!” Khương Vọng nói.
“Khương đạo hữu cao thượng, làm việc tốt mà không mong báo đáp, nhưng Thanh Vũ lại không thể làm kẻ tiểu nhân nhận ơn mà không báo đáp được.” Nữ tu sĩ Vân Quốc kia lấy ra một cái lệnh bài nhỏ có hình dạng và cấu tạo rất đẹp, đưa cho Khương Vọng rồi nói: “Sau này nếu Khương đạo hữu có việc gì, hãy cầm Vân Trung Lệnh này đến Lăng Tiêu Các, không gì là không báo được cho đạo hữu.”
Còn “không gì là không báo được” cơ à? Lăng Tiêu Các là nơi không gì không làm được hay sao?
Khương Vọng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói rất chân thành: “Thật sự không cần. Chúng ta ở cùng một chiến tuyến, chính là chiến hữu. Giúp đỡ chiến hữu là chuyện đương nhiên, Diệp tiên tử... thật sự không cần phải khách khí!”
Bởi vì nàng che mặt cho nên hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt của tu sĩ Vân Quốc này, đôi mắt sáng ngời và rất tinh khiết.
Nàng dùng đôi mắt cực kì chân thành này nhìn Khương Vọng, hai tay nâng lệnh bài nhỏ kia lên: “Xin đạo hữu nhận lấy để Thanh Vũ an lòng!”
Triệu Nhữ Thành bỗng nhiên đụng đụng vào tay Khương Vọng: “Diệp tiên tử đã nói thế, Tam ca cứ nhận đi vậy!”
Khương Vọng đành phải nhận lấy.
Lệnh bài nhỏ này nhìn như đám mây, cũng không khắc chữ gì. Nhìn kĩ thân lệnh mới có thể phát hiện có mây mù lượn lờ như ẩn như hiện, quả nhiên là rất đẹp.
Không nói đến tầm quan trọng, riêng bản thân Vân Trung lệnh này đã là kỳ vật rồi!
n nhân cứu mạng khoẻ mạnh, Vân Trung lệnh cũng đưa cho người ta rồi, Diệp Thanh Vũ cảm thấy đã an tâm, bèn nói với Khương Vọng: “Đã như vậy, Thanh Vũ xin đi trước một bước. Đại đạo như thanh thiên, nguyện cùng đạo hữu đi thẳng tới mây xanh. Cáo từ!”
Dứt lời, nàng làm phép gọi ra một con hạc hình dáng vân thú, rồi giẫm trên lưng nó cưỡi gió bay đi.
Lúc đó mây trời bay lững lờ, vân hạc tung bay, khi đến vui vẻ, khi về an tâm.
Không nói những cái khác, đạo tâm thanh tịnh này đáng để tán thưởng.
Trở về từ cõi chết, Khương Vọng cũng không có lòng mà hàn huyên. Lập tức thi lễ với mấy người Triệu Thiết Hà: “Chư vị huynh đệ thành Tam Sơn, ta muốn khởi hành về thành Phong Lâm. Nhà có ấu muội, không thể ở bên ngoài lâu!”
Triệu Thiết Hà, Dương Hưng Dũng đều tỏ ra là đã hiểu, những đệ tử ngoại môn khác của thành Tam Sơn đều là họ đưa đến để hỗ trợ, tất nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì.
Hai bên hẹn nhau gặp lại khi khác sau đó tách ra tại đây. Một bên quay lại thành Tam Sơn, một bên đi về phía thành Phong Lâm.
Dọc đường, Triệu Nhữ Thành mới nhân lúc rảnh rỗi hỏi thăm Khương Vọng: “Vừa rồi chưa kịp hỏi, sau khi Tam ca ngã xuống sườn núi thì xảy ra chuyện gì?”
“Đúng đó.” Hoàng A Trạm cũng nói: “Chúng ta phát hiện không thấy ngươi, tìm một hồi cũng chả thấy đâu, còn tưởng rằng... Sau đó đành phải đưa Nhữ Thành đang hôn mê về thành Tam Sơn trước. Lê sư huynh vẫn tự trách suốt, nói là không nên dẫn ngươi đi Ngọc Hành Phong.”
“Việc này không liên quan đến mọi người, đều là do ta chủ quan thôi!” Khương Vọng trấn an: “May mà ta số đỏ, sau khi ngã xuống sườn núi lại được một vị cao nhân thần bí cứu, nghỉ ngơi chữa vết thương tốn chút thời gian nữa nên giờ mới về được.”
Triệu Nhữ Thành sờ cằm phân tích: “Còn chuẩn bị cho huynh quần áo mới một cách thân mật như vậy, đệ đoán vị cao nhân kia cũng là một mỹ nhân.”
“Đúng đúng đúng!” Hoàng A Trạm cảm thấy hưng phấn không giải thích được: “Ta thấy vị Diệp tiên tử kia cũng là một tiểu mỹ nhân cực kì xinh đẹp!”
Hắn và Triệu Nhữ Thành nói chuyện hoàn toàn ăn khớp với nhau, cũng không biết có trao đổi trước với nhau gì không.
“Cái gì chứ?” Nữ tử che mặt bằng khăn đen kia có liên quan đến hoa sen bằng xương, cho nên Khương Vọng không muốn nhiều lời, bèn nói: “Diệp tiên tử che mặt, sao huynh biết cô ấy có đẹp hay không?”
“Ngươi không hiểu rồi!” Hoàng A Trạm lắc đầu thở dài, vẻ mặt mê say: “Mỹ nhân đích thực sẽ không cần lộ mặt. Chỉ cần một ánh mắt hoặc một làn gió thơm là có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nàng rồi. Chỉ là một cái mạng che mỏng sao có thể che được mỹ nhân?”
Triệu Nhữ Thành khẽ gật đầu đồng ý.
“Có lẽ ta đã biết nguyên nhân Diệp Thanh Vũ phải che mặt để ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Bởi vì dạng người hèn mọn bỉ ổi như hai người các ngươi quá nhiều!”

Lâm gia là gia tộc nhất đẳng ở thành Vọng Giang, không cùng cấp bậc với mấy gia tộc như ba nhà Vương, Phương, Trương của thành Phong Lâm. Ở thành Vọng Giang, Lâm gia là một mình ôm hết, độc bá một phương.
Nhất là sau khi Lâm Chính Nhân đoạt được khôi thủ năm năm ở Tam Thành Luận Đạo, danh tiếng càng được tăng lên tới đỉnh điểm.
Mặc dù sau này có chuyện Chúc Duy Ngã một thương áp thành, nhưng lần đó không chỉ Lâm gia mất mặt mà là cả thành Vọng Giang. Bởi vậy uy thế của Lâm gia không bị hao tổn nhiều.
Có người nở mày nở mặt, nhưng cũng có người sa cơ thất thế.
Khi người khác càng vinh quang, y sẽ càng thua kém.
Sau khi bị đoạt mất việc kinh doanh dược liệu ở Lâm thị, Lâm Chính Luân như từ trên mây rơi bịch xuống đất chỉ trong vòng một đêm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất