Chương 128: Tình yêu là thứ hư vô mờ mịt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta không có bản lĩnh? Ta không có bản lĩnh!” Lâm Chính Luân mặt đỏ tía tai, cũng không còn chút phong độ nào nữa: “Ta chỉ là không có một người cha tốt! Cái đồ ma chết sớm đó chẳng để lại cho ta cái gì ngoài cái họ ‘Lâm’ này!”
Hắn ta nhìn Tống Như Ý, nói một cách nanh ác: “Nếu không thì sao ta lại phải cưới ngươi, cưới một mụ goá để làm trò cười cho người ta?”
“Bây giờ lại ghét quả phụ như ta rồi sao?”
Giọng nói của Tống Như Ý cũng đang run rẩy: “Ngươi nói ngươi là con cháu Lâm gia, xuất thân danh gia vọng tộc. Vì sợ khiến người ta chê cười ngươi, xem thường ngươi nên ngay cả An An ta cũng bỏ để cùng ngươi đến thành Vọng Giang. Ta bảo ca ca của nó chăm sóc nó, ca ca nó cũng chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa làm Lễ trưởng thành nữa! Ta còn mang đi hết tài sản của nó. Lòng ta đã hung ác như vậy, gửi cho nó ít bạc cũng không được ư? A, con cháu Lâm gia!”
Bà đến gần, nhìn thẳng vào Lâm Chính Luân, tức giận chất vấn: “Con cháu Lâm gia muốn ăn không có mà ăn, muốn mặc không có mà mặc, ở Tứ hợp viện hai cửa...”
Bốp!
Lâm Chính Luân tát bà ngã xuống đất.
“Vớ vẩn! Nực cười!”
Lâm Chính Luân quay người đi ra ngoài, lại giẫm phải vũng rượu đổ ban nãy, trượt chân ngã cái rầm trên mặt đất.
Y lại nhanh chóng đứng lên, loạng choạng đi ra: “Quá vớ vẩn! Nực cười vô cùng!”
“Lâm Chính Luân.” Tống Như Ý nằm phủ phục trên mặt đất, lấy tay che mặt, nước mắt lăm dài cắn răng mà nói: “Chuyện đến nước này, ta chỉ hỏi ngươi một câu: Khi đó ngươi nói yêu ta là thật hay giả?”
“Ha ha ha ha. Yêu ư?”
Lâm Chính Luân lại lấy chân đạp bay một chậu hoa khác.
“Con mẹ nó, đấy là cái điều hư vô mờ mịt gì vậy?”
Y chạy nhanh ra khỏi viện.
Y cũng không biết y muốn đi nơi nào, có thể đi đâu. Nhưng hình như là không có mặt mũi để ở lại thêm nữa.
Y nhất định phải rời đi, nhất định phải chạy trốn.
Chó nhà có tang, giờ đây đã mất luôn cả nhà.
Cuộc đời Tống Như Ý vốn rất đơn giản.
Trước mười sáu tuổi, bà chỉ là con gái của một người hái thuốc.
Bởi vì những nơi hoang vu rất nguy hiểm nên người hái thuốc cũng có thu nhập tương đối khá. Một số người hái thuốc lâu năm, biết quy luật di chuyển của dã thú, hung thú, thậm chí cả yêu thú trên núi, cho nên đi hái thuốc dễ như đi chợ mua rau vậy.
Nhưng vẫn xảy ra nc chuyện ngoài ý muốn. Vì phụ thân bà muốn tránh một con hung thú vượt giai bất ngờ cho nên trượt chân ngã xuống núi, gãy mất hai chân.
Tống Như Ý không có cách nào khác, đành phải đi tới tiệm thuốc mà phụ thân hay đến bán để mượn ông chủ chút ngân lượng để cầu thầy trị bệnh cho phụ thân.
Bởi vì phụ thân thường nói, tiệm bán thuốc nhà Khương gia là phúc hậu nhất. Bà bèn ôm hi vọng để đến đó.
Không ngờ Khương lão gia lại thật sự đáp ứng.
Vì trả nợ, bà bèn đến tiệm bán thuốc của Khương gia làm công.
Khương Trường Sơn không những không ép tiền công mà còn thường xuyên cho bà mang ít đồ về cho cha già bị tàn tật ở nhà.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bà cũng hiểu tấm lòng của Khương Trường Sơn.
Đối với Khương Trường Sơn, bà cảm kích từ tận đáy lòng, nhưng bảo là yêu thì dường như còn xa mới đủ.
Có điều cũng không quan trọng, bà cũng không biết cái gì là yêu.
Bà quyết định gả cho Khương Trường Sơn.
Nói thực ra hôn sự này vẫn là bà trèo cao.
Khương Trường Sơn đang lúc tráng niên, sản nghiệp đứng tên cũng nhiều, là nhân vật số một của trấn Phượng Khê. Mặc dù còn đang nuôi một đứa con trai của ông ta với người vợ quá cố, nhưng những nữ tử muốn gả cho Khương gia cũng không ít.
Mà bà chỉ là con gái của một người hái thuốc.
Khương Trường Sơn thật sự rất vui, nhưng họ cũng không thể cưới ngay lập tức vì con của ông không đồng ý.
Chưa từng nghe đến chuyện phụ thân kết hôn mà phải được con trai đồng ý bao giờ, nhưng Khương gia quả thật là ngoại lệ.
Tống Như Ý đã hiểu, Khương Trường Sơn là một người đàn ông rất tôn trọng người khác. Ông tôn trọng ý kiến của con trai, giống như tôn trọng ý kiến của mình vậy.
Lúc trước ở chung với bà, mặc dù ông rất động tâm nhưng cũng không xử sự quá đáng.
Tống Như Ý cũng đã gặp con trai của Khương Trường Sơn. Đứa bé kia mặt mũi đoan chính, cũng thông minh lanh lợi, chỉ là tính tình hơi bướng bỉnh một chút.
Ban đầu đứa bé kia còn chạy đến tiệm bán thuốc nói chuyện với bà, nhưng về sau biết chuyện của hai người thì không còn đến nữa.
Hôn sự bị ngăn cản, Tống Như Ý cũng không biết trong lòng mình đang cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối.
Có thể là cả hai chăng?
Bước ngoặt xảy ra rất bất ngờ.
Có một ngày bà đi ngang qua con sông nhỏ bên ngoài trấn Phượng Khê, khi thấy đứa bé kia nhảy xuống nước, bà sợ quá bèn liều mạng gọi người, làm kinh động đến những thôn dân gần đó, lúc ấy mới cứu được đứa bé kia.
Từ đó về sau, đứa bé không phản đối họ nữa.
Bà trở thành người vợ tái giá của Khương Trường Sơn, thành mẹ kế của Khương Vọng.
Cuộc hôn nhân này dường như rất tốt đẹp, Khương Trường Sơn đối xử với bà vô cùng tốt, cũng tự mình phụng dưỡng cha vợ. Thậm chí việc tang của cha bà cũng đều là Khương Trường Sơn xử lý một mình, không để bà phải bận tâm chút nào.
Mặc dù Khương Vọng không thân thiết lắm nhưng cũng không ghét bà. Nhất là về sau nó si mê tu hành, thời gian ở nhà cũng không nhiều.
Sau khi sinh Khương An An, bà cảm thấy đời mình có lẽ cứ như vậy trôi qua, thế cũng tốt.
Nhưng trời cũng có khi nắng khi mưa, Khương Trường Sơn bệnh nặng. Cả một đời bán thuốc, khi bệnh lại không có thuốc gì chữa khỏi được. Chỉ có thể cố kéo dài thời gian, sống ngày nào hay ngày đó.
Bà cực nhọc ngày đêm, không dám nghỉ ngơi để chăm sóc ông, giống như để hoàn lại tất cả sự thương yêu của ông lúc trước.
Về sau, Khương Trường Sơn nói không cần trị bệnh nữa, tiền trong nhà không nhiều, để lại cho bà và Khương An An dùng.
Lúc ấy Tống Như Ý khóc hỏi ông, Khương Vọng phải làm sao.
Khương Trường Sơn đắc ý nói con của ông rất có bản lĩnh, không cần để lại gì cho hắn, hắn cũng vẫn sống tốt.
Sau đó Khương Trường Sơn chết.
Khương Vọng thi được vào Đạo viện thành Phong Lâm, hầu như không trở về nữa.
Bà từng cho là quãng đời còn lại của bà sẽ tiếp tục như thế: Trông coi tiệm thuốc, chăm sóc Khương An An, đợi nó trưởng thành.
Cho đến khi bà gặp Lâm Chính Luân, một người trẻ tuổi có phong độ nhẹ nhàng, xuất thân vô cùng tốt.
Y nói năng không tầm thường, lại vô cùng có bản lĩnh, quản kẻ dưới đâu vào đấy.
Tống Như Ý say đắm.
Bà yêu y, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tình yêu vô cùng nóng bỏng, yêu đến điên cuồng, liều lĩnh.
Bà bỏ tất cả để đi cùng y.
Không lưu luyến!