Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 129: Lăng Tiêu Các.

Chương 129: Lăng Tiêu Các.


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bỏ tất cả mọi thứ có thể “quấy nhiễu” tình yêu của hai người, bao gồm cả Khương An An.
Sau đó mang đi tất cả những thứ có ích cho tình yêu của hai người, bao gồm tất cả sản nghiệp của Khương gia.
Bà đến thành Vọng Giang.
Bà quên mình để đến thành Vọng Giang, chẳng lẽ là vì giờ này, ngày này, tình cảnh này ư?
Trong cái sân trống rỗng, trên mặt đất lạnh buốt thấu xương, Tống Như Ý cảm thấy trái tim mình nguội lạnh rồi.
...
Trên đường về thành Phong Lâm, Khương Vọng mới biết kỹ càng toàn bộ quá trình tiễu trừ dã thú ở Ngọc Hành Phong.
“Vậy thì cường giả bí ẩn trên Ngọc Hành Phong là ai? Hung thú trên núi thật sự có liên quan đến Trang đình sao?”
Triệu Nhữ Thành lạnh lùng nói: “Ta không biết đáp án câu trước, nhưng câu sau không phải đã quá rõ rồi ư?”
“Được rồi!” Lê Kiếm Thu nói: “Chuyện này dừng ở đây, đừng thảo luận nữa!”
Là sư huynh, hắn nhất định phải ngăn cản đề tài này, đây là trách nhiệm của hắn với họ.
Nếu sau này có lời gì không nên nói bị truyền ra, tiền đồ của những người này coi là đã chấm dứt.
Khương Vọng khó mà tiếp nhận nổi chuyện này.
Trang quốc là tổ quốc của hắn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Quốc quân Trang Cao Tiện chính là đối tượng mà hắn sẽ phải ra sức trung thành. Nhưng mà chẳng lẽ thành vực Tam Sơn không phải là đất của Trang quốc sao? Chẳng lẽ Người dân thành Tam Sơn không phải con dân của Trang quốc sao?
Đến cùng là có chuyện gì khiến thành vực Tam Sơn phải hi sinh nhiều năm như vậy? Hai vị thành chủ, trượng phu chết thê tử thay, dường như là sức cùng lực kiệt, vậy mà đến thời khắc sống còn lại bị ép phải lui quân?
Đến cùng là bí mật to lớn như thế nào mới có thể khiến người bị hại cũng không có tư cách biết, khiến những người hi sinh không biết vì sao mà mình phải hi sinh?
Chuyện này thảo luận đến đây cũng đành thôi.
Nhóm thiên chi kiêu tử của Đạo viện này đã bắt đầu cảm thấy thực tại khác với tưởng tượng như thế nào.
Đi vào thành Phong Lâm, mọi người tách ra, ai đi đường nấy.
Trước khi đi, Triệu Nhữ Thành cẩn thận căn dặn một phen, bảo Khương Vọng phải cất giữ Vân Trung lệnh thật kĩ.
Bởi vì địa vị của Diệp Thanh Vũ lớn đến mức dọa người.
Chính là con gái yêu của Lăng Tiêu Các chủ Diệp Lăng Tiêu, là lá ngọc cành vàng.
Còn Lăng Tiêu Các...
Chính là trụ cột của cái gọi là “Vân Thượng Chi Quốc”.
Lăng Tiêu Các là một tông môn cực kì thần bí, căn cứ đặt ở Vân thành.
Thoạt đầu chỉ là một đám người phàm tụ tập lại ở một chỗ, sống sót nhờ vào sự che chở của Lăng Tiêu Các. Dần dà lớn mạnh hơn theo thời gian, trở thành một quốc gia.
Lấy Vân thành làm đô thành, mấy thủ lĩnh thế lực lớn hợp lại cùng nhau nắm quyền, áp dụng thể chế bỏ phiếu theo số đông.
Trong tình hình các chư hầu đang tranh bá, từ đầu tới cuối Vân Quốc đều duy trì trung lập, nhờ đó tạo ra các nền thương nghiệp hết sức phồn vinh.
Phương Trạch Hậu có thể có được địa vị Tộc trưởng Phương thị cũng là bởi vì hắn mở ra một con kinh doanh mới với Vân Quốc.
Nói về Lăng Tiêu Các.
Lăng Tiêu Các cũng không thống trị Vân Quốc, cũng mặc kệ người dân Vân Quốc tin tưởng và ngưỡng mộ điều gì, xử lí điều gì, nhưng tông môn mạnh mẽ này vẫn là nơi Vân Quốc cậy vào để giữ tính trung lập.
Nói trắng ra, Lăng Tiêu Các hoàn toàn có thể đại biểu cho Vân Quốc, đại biểu cho sức mạnh của quốc gia này.
Như vậy có thể đoán được sự quý giá của cái Vân Trung lệnh này.
Đương nhiên, từ miệng Triệu Nhữ Thành, chỗ trân quý nhất của cái Vân Trung lệnh này là nó được lấy ra từ ngực Diệp Thanh Vũ.
“Theo lời đồn thì Diệp Thanh Vũ của Lăng Tiêu Các chính là mỹ nhân nhất đẳng đó!”

Thấy chữ như thấy nương:
An An, khi con nhìn thấy lá thư này thì nương đã đi đến một nơi rất xa.
Bởi vì quá xa, tóm lại là đời này không thể quay về nữa.
Nương... Không phải một người mẫu thân tốt.
Lúc nương còn rất nhỏ, bà ngoại con đã rời đi. Không có ai dạy nương phải làm một mẫu thân như thế nào.
Nương nói những lời này không phải là vì để thoái thác mà là hối hận.
Hối hận vì nương đã trải qua tuổi thơ cô độc như thế nhưng vẫn nhẫn tâm để con cũng phải nếm trải cảm giác đó.
Hối hận bà ngoại không để lại gì cho nương, khi nương trở thành một người mẫu thân cũng lại chẳng có gì để cho con gái mình.
Hối hận nương là một mẫu thân nhưng chẳng dạy con được điều gì.
Không dạy con là một nữ tử thì phải làm như nào để bảo vệ mình, không dạy con đâu là phải trái, không dạy con yêu một người thì phải như thế nào... Đương nhiên nương cũng không có tư cách và năng lực đó.
Nương nghĩ, ca ca con sẽ dạy con thôi.
Chỉ mong ca ca của con có thể dạy con.
Nó là một thằng bé rất có triển vọng, con sống với nó sẽ tốt hơn đi theo người mẫu thân vô dụng như nương nhiều.
Đây là điều duy nhất để ta có thể tự an ủi mình.
An An, con là một đứa bé ngoan.
Con nhớ không?
Cuối năm kia, đám tiểu nhị về nhà nghỉ phép, tiệm bán thuốc lại phải nhập thêm hàng, một mình nương vừa đi vừa về để xách những dược liệu kia, chuyển mấy chục chuyến, đến mức muốn khóc.
Chờ khi nương khóc xong quay đầu lại, nhìn thấy con loạng choạng cầm một gói lại một gói thuốc mang về kho.
Rất nhiều dược liệu thả lộn xộn, thế nhưng trong lòng nương rất ấm áp.
Khoảnh khắc đó nương cảm thấy được an ủi vô cùng, nhưng cũng cô độc vô cùng!
Cô quạnh là ma quỷ, nó nuốt chửng lý trí, đạo đức, thậm chí cả nhân tính của nhân loại. Nuốt chửng tất cả.
Nương bị con ma này nuốt chửng, đến mức quên đi mình có được những thứ tốt đẹp cỡ nào. Đến mức, đánh mất cả con.
Thật xin lỗi!
Nương không nên nói cho con những thứ này.
Thời tiết đã chuyển lạnh, con có mặc thêm quần áo không?
Nương may cho con một chiếc áo mùa đông, gửi kèm thư này. Vốn là còn một cái mũ nhỏ nữa, nhưng chỉ mới làm được một nửa nên thôi.
Thật xin lỗi!
Về sau không thể gửi quà cho con được nữa.
Thật xin lỗi!
Lại một lần nữa nương bỏ rơi con.
Nương là một mẫu thân đáng xấu hổ. Nhưng nương cũng không có cách nào khác.
Thứ mà đời nương theo đuổi đã biến mất khỏi thế giới này, nương chỉ có thể đi theo nó, đi đến nơi rất xa.
Cũng không về được nữa.
Nương vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng lại cảm thấy không thể không nói cho con chút gì. Cho dù là lời dặn dò cuối cùng của một người mẫu thân cũng tốt, hay là lời an ủi của một nữ nhân vô trách nhiệm cũng được.
Dù sao nương cũng phải nói chút gì đó.
An An


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất