Chương 132: Có thể được Nhất khôi không?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được cả.
Triệu Nhữ Thành đi ra ngoài dạo qua một vòng, lúc trở về tin gì cũng có.
Lâm Chính Luân lên làm quản sự quản lý chuyện buôn bán dược liệu của Lâm gia như thế nào, làm sao lại không có một xu dính túi, chuyển tới tiểu viện hai cổng này. Cùng ngày Tống Như Ý tự sát, hai người đã cãi vã kịch liệt...
Chuyện đã rất rõ ràng, Lâm Chính Luân tuyệt đối không trốn được trách nhiệm về cái chết của Tống Như Ý.
Lâm Chính Luân không ở trong nhà, tất nhiên sẽ ở tộc địa của Lâm thị.
Phía đông thành Vọng Giang, có một khu vực rộng lớn thuộc quyền sở hữu của Lâm thị.
Một cái cổng cao lớn chắn phía trước, đúng là “thành trong thành”.
Lúc này, ba người Khương Vọng đã đứng trước tường thành.
“Dừng lại!” Hai tên hộ vệ Lâm gia chặn trước cổng trước, trừng mắt lên nhìn họ.
“Ta tìm Lâm Chính Luân.” Khương Vọng nói.
“Hắn không ở đây.”
“Thật sao? Vậy ta vào tìm thử chút.”
Hộ vệ giận dữ: “Lâm thị tộc địa là nơi ngươi muốn vào là vào ư?”
Triệu Nhữ Thành cười lạnh nói: “Chân trên người ta, ngươi nói cản là cản được à?”
Song phương giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
“Khương Vọng, ngươi hãy nghĩ cho kỹ!” Một bóng người quen thuộc đi từ trong tộc địa ra ngoài, mặt không hề có vẻ sợ hãi mà lại cười lạnh: “Tự tiện xông vào tộc địa Lâm thị, tức là khai chiến với Lâm gia, không chết không thôi! Đạo viện cũng sẽ không bảo vệ được ngươi.”
Không phải Lâm Chính Lễ thì là ai?
“Hoá ra là không thể tự tiện xông vào tộc địa Lâm thị sao? Đã đã như vậy...” Khương Vọng bất ngờ cười hai tiếng.
“Vậy các ngươi...”
Hắn nhướng mày, rút kiếm!
Ánh kiếm mãnh liệt mà óng ánh bắn xẹt qua trước người hắn, vẽ ra một khe hở cực sâu nhưng rất nhỏ trên mặt đất.
“Vậy ai cũng đừng hòng ra ngoài!”
Đệ nhất đại gia tộc thành Vọng Giang, Lâm gia.
Bị người ta xách kiếm chặn trước cửa.
“Trước khi Lâm Chính Luân xuất hiện, bất cứ người nào của Lâm gia các ngươi đều không được ra khỏi cái cửa này, vượt qua vạch này. Nếu không tức là đã khiêu chiến ta! Tất sẽ bị ta đánh cho tàn phế."
Khương Vọng giơ kiếm đứng trước tộc địa của Lâm thị, khuôn mặt lạnh lùng, không có chút nào là đùa giỡn.
Lâm Chính Lễ kinh hoàng. Thực ra không phải sợ hãi mà là kinh ngạc, thậm chí còn thấy hoang đường.
Chỉ là ba người mà lại dám chắn cửa Lâm thị.
Tiểu tử này lấy đâu ra can đảm, lấy đâu ra sức mạnh ấy?
Lâm Chính Lễ đang chuẩn bị ra tay thì đã có một giọng nói vang lên.
Chủ nhân của giọng nói còn ở phía xa, nhưng âm thanh đã vang vọng trong tai.
“Họ Khương kia, giọng điệu ngươi thật phách lối! Cho là ta sẽ không giết người sao?”
Đó là giọng nói của Lâm Chính Nhân có chiến lực mạnh nhất Lâm thị bây giờ.
Dù là phong thái rất âm trầm, bụng dạ thâm sâu, nhưng lúc này cũng không thể che giấu sự phẫn nộ trong giọng nói.
Thật là thằng hề nhảy nhót giữa ban ngày ban mặt. Chẳng lẽ con chó con mèo đều có thể đến Lâm thị giương oai sao?
Trên lưng Khương Vọng có một hộp gỗ dài mảnh. Hắn vẫn vác nó từ thành Phong Lâm đến thành Vọng Giang.
Nghe thấy giọng nói của Lâm Chính Nhân, hắn cũng không sợ hãi chút nào.
Chỉ là gỡ hộp dài trên lưng xuống, mở ra, lấy ra một cây trường thương cổ kính.
Vẻ ngoài của Tân Tẫn thương cũng không quá đặc biệt, hàn mang như ẩn giấu nơi mũi thương, thậm chí thân thương cũng không trơn nhẵn, đó là dấu vết sau ba mươi năm bị nhét trong bếp làm củi đốt.
Nhưng mà bây giờ nó đã là binh khí nổi danh nhất ở quận Thanh Hà.
Khương Vọng quay ngược Tân Tẫn thương, cắm nó xuống vài tấc.
“Chúc sư huynh nói, ta chỉ là một tu sĩ Du Mạch cảnh, ta đến thành Vọng Giang tất có nguyên nhân. Bất kỳ một tu sĩ Du Mạch cảnh nào của thành Vọng Giang đều có thể ra đánh với ta một trận, dù là giết chết ta, hắn cũng mặc kệ. Nhưng nếu có tu sĩ nào trên Du Mạch cảnh ra tay, lấy cao đè thấp, mặc kệ là ai, chờ sau khi tiến vào Quốc Đạo viện, hắn sẽ chỉ nhằm vào Lâm Chính Nhân mà đánh, gặp một lần đánh một lần.”
Khương Vọng nói lời này đã vận đủ đạo nguyên, âm thanh chấn động cả tộc địa của Lâm thị.
Mà giọng nói của Lâm Chính Nhân thì không tiếp tục vang lên nữa, cũng càng không có ý xuất hiện.
Giống như tiếng mắng nhiếc ban nãy là do mọi người nghe nhầm.
Tân Tẫn thương ở đây, nó đại biểu cho Chúc Duy Ngã.
Trước khi mang thương ép thành Vọng Giang, Chúc Duy Ngã tuyệt đối không có sức uy hiếp như thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần gọi tên hắn là đủ để doạ đối phương mất mật.
Càng kéo dài sự im lặng, mặt mũi Lâm gia đều sẽ bị đánh cho sưng hơn.
Cho nên sự im lặng này bị phá vỡ rất nhanh. Một lão già tóc trắng phơ chống gậy gỗ, được kẻ dưới đỡ, từ từ đi ra ngoài.
“Đã như vậy. Chính Lễ, con ra ngoài thử một lần đi!” Giọng nói của lão không lớn, nhưng tự có khí phách sát phạt: “Xem hắn có phải là vô địch Du Mạch cảnh thật hay không?”
“Vâng, gia gia.” Lâm Chính Lễ cung kính thi lễ vỡi lão, tay áo dài hất lên, nhanh chân bước ra cửa.
Kiếm quang lóe sáng như điện.
Khương Vọng đã đâm kiếm tới.
Sóng cả cuộn lên, Lâm Chính Lễ lách mình giữa không trung. Dĩ nhiên hắn ta không phải hạng người ngu ngốc, lúc bước ra đã bấm quyết sẵn.
Trên tay hắn ta chính là đạo thuật Ba Đào Tam Điệp vang danh ở Tam Thành Luận Đạo, giúp hắn ta đứng ở thế bất bại.
Nhưng Khương Vọng ở trên không trung, có thể tự do xoay chuyển, đây chính là năng lực mạnh mẽ khi tu luyện Tứ Linh Luyện Thể quyết, giúp hắn có được năng lực ngưng đọng không gian vượt xa tu sĩ đồng cấp.
Kiếm chỉ vào yết hầu!
Lâm Chính Lễ mặt không đổi sắc, vừa bấm quyết vừa nhẹ nhàng thúc giục làn sóng Ba Đào Tam Điệp lần hai.
Khương Vọng không làm được trò ba lần xoay trong không trung mà không mượn ngoại lực như Lê Kiếm Thu, nhưng hắn cũng không cần làm vậy. Ngay lúc chân chạm đất, trường kiếm hơi chuyển, một vệt sáng vàng bắn ra như mũi tên, nhanh chóng đâm về phía Lâm Chính Lễ.
Trường kiếm pháp khí trên tay hắn này được chế tạo để có thể tự có bộc phát đạo thuật, đúng lúc nối liền với lần công kích thứ ba!