Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 131: Một kiếm chặn cửa

Chương 131: Một kiếm chặn cửa


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Con có biết chỉ cần một câu của Diệp Thanh Vũ là chuyện làm ăn của chúng ta ở Vân quốc sẽ có thể mở rộng gấp trăm lần hay không?”
“Cho nên nàng cũng chỉ cần nói một câu là có thể cắt đứt đường làm ăn mà ta vất vả gây dựng ở Vân quốc bấy lâu nay!”
Phương Trạch Hậu cũng không nói gì về chuyện này nữa, đổi chủ đề: “Lý cung phụng đã chuẩn bị xong, con đi tu hành cùng ông ta đi!”
Phương Hạc Linh quay người rời đi.
Cho đến khi thân hình gầy gò của con trai đã đi xa, trên mặt Phương Trạch Hậu mới lộ ra một nụ cười.
“Con ta... đã trưởng thành rồi!”
Tam Phần Hương Khí Lâu.
Chúc Duy Ngã bao hết một tầng, một mình uống rượu ở đây.
Thân ở thanh lâu, nhưng chẳng có cô nương nào đến ve vãn hắn.
Các cô nương mặc áo sa mỏng ca múa trên đài cao, Tân Tẫn thương danh truyền Trang Quốc thì dựa vào cạnh bàn.
Ánh mắt của hắn hơi lờ đờ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tự rót tự uống, tự giải trí.
Khương Vọng lúc này đi lên lầu, bèn sửng sốt một chút.
Hắn vốn cho rằng loại người cực kỳ khoa trương như Chúc Duy Ngã, đến Tam Phần Hương Khí Lâu tất sẽ trái ôm phải ấp, phóng đãng dâm dật. Không ngờ lại chỉ uống rượu thưởng múa.
Nhìn thấy Khương Vọng không mời mà tới, lông mày Chúc Duy Ngã nhăn lại, không nói lời nào, nhưng khí thế cực kỳ bức người.
“Chúc sư huynh.” Khương Vọng đi thẳng vào vấn đề: “Mạo muội đến đây, thực có một chuyện muốn nhờ.”
Chúc Duy Ngã uống một chén rượu, biểu cảm suy tư: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”
Hắn không hỏi chuyện gì, cũng không hỏi vì sao Khương Vọng tìm hắn. Bởi vì hắn thật sự không quan tâm.
Trong quận Thanh Hà này, chuyện đáng để cho hắn chú ý cũng không nhiều.
Khương Vọng nói: “Bởi vì ngươi là Đại sư huynh Đạo viện thành Phong Lâm, mà ta là Khương Vọng của Đạo viện thành Phong Lâm.”
Khương Vọng cũng không có nói đến giao tình khi họ cùng chiến đấu và giết chết Hùng Vấn, bởi vì họ cũng hiểu nhau rất rõ. Lần đó Khương Vọng chiếm được món hời, Chúc Duy Ngã cũng không nợ hắn điều gì.
Chúc Duy Ngã cười: “Ngươi muốn nói ngươi rất có giá để mang ra đánh cược? Ngươi cảm thấy ta cần đặt tiền cuộc vào một tên đệ tử mới nhập môn?”
Khương Vọng không hề cảm thấy nhục nhã vì bị khinh thị, bởi vì quả thật là hiện tại Chúc Duy Ngã có tư cách này.
Hắn chỉ nói: “Lý do thứ hai là, Lâm Chính Nhân làm việc rất đáng ghét. Chúc sư huynh người sang bận chuyện, cũng lười để ý tới. Nhưng sư đệ ta thấy hắn là buồn nôn cũng chẳng có gì là sai.”
Chúc Duy Ngã từ chối cho ý kiến, đưa tay vỗ vỗ trường thương: “Biết cái thương này không?”
“Ánh sáng của Tân Tẫn thương, cả đời này sư đệ cũng khó mà quên được!”
“Ba mươi năm trước, nó chỉ là một thanh gỗ mục cắm ở nơi rừng rú hoang vu, bị tiều phu mang về nhà định làm củi đốt, nhưng đốt ba mươi năm nó vẫn chưa cháy hết. Sau có một vị thợ thủ công lành nghề biết được, bèn dùng vạn lượng vàng để mua, lại thêm sắt từ thiên ngoại vào, chế thành trường thương. Đây là lai lịch của Tân Tẫn thương.” Chúc Duy Ngã hỏi: “Nghe xong chuyện này, ngươi có suy nghĩ gì?”
“Ta đoán kết cục của tên tiều phu có được vạn lượng vàng kia rất thảm.” Khương Vọng thở dài: “Hắn đột nhiên có gia tài ngàn vạn, nhưng lại không có thực lực để giữ đống tài sản đó.”
Chúc Duy Ngã cười cười: “Đến đây uống rượu!”
Ngày mồng ba tháng ba âm lịch.
Một chiếc thuyền nhẹ xuôi dòng sông Lục Liễu, vào Thanh giang, tiến vào thành Vọng Giang từ thuỷ môn.
Từ sau khi Chúc Duy Ngã một thương ép thành, Thành Vệ quân cực kỳ cảnh giác đối với những thuyền đến từ thành Phong Lâm.
Phía trên chiếc thuyền nhẹ này có ba người: Khương Vọng, Lăng Hà, Triệu Nhữ Thành.
Lần này hắn đi ra ngoài là thật sự muốn đánh nhau, hai huynh đệ sinh tử tất nhiên sẽ đi theo. Nếu không phải Đỗ Dã Hổ ở tận Cửu Giang xa xôi, không biết được tin tức, thì cũng sẽ không bỏ lỡ chuyến này.
An An nhờ Hoàng A Trạm chăm sóc, xem như không còn gì đáng lo nữa.
Trong ba người, Khương Vọng đã xây nền móng xong, đang dựa vào sự trợ giúp của Tinh Hà đạo toàn để xây dựng đạo toàn thứ hai với tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Đương nhiên, cái tốc độ khủng bố này chỉ so với thời gian xây dựng đạo toàn cái thứ nhất mà thôi.
Bây giờ dưới tình huống không ảnh hưởng đến thân thể, mỗi ngày Khương Vọng có thể hoàn thành nhiều nhất là bốn lần xung mạch, mà mỗi ngày Tinh Hà đạo toàn lại tự tạo ra chín viên đạo nguyên. Với tốc độ như vậy, thời gian để hắn xây dựng đạo toàn thứ hai sẽ không quá một tháng.
Mặt khác, trừ Triệu Nhữ Thành còn ở ngoài giai đoạn khai mạch, Lăng Hà cũng đã xây nền móng thành công.
Thời gian y khai mạch là ngày mười chín tháng chín, xây nền móng là mùng hai tháng mười một âm lịch, trước lúc lên đường một ngày. Tu sĩ phổ thông cấp bậc Đạo Mạch Chân Linh, dùng quy nguyên trận đồ để xây nền thì nhanh nhất cũng phải bốn mươi mốt ngày mới xong.
Mà Lăng Hà đạt được tốc độ này dù chỉ với thiên phú bình thường.
Chuyện này có nghĩa là y không có một ngày nào lười biếng tu hành, đồng thời không thất bại khi di chuyển đạo nguyên một lần nào.
Cơ sở vững chắc kinh khủng bậc này, phản ánh ngay trên chiến lực, mặc dù y mới xây nền xong nhưng đã không kém tu sĩ Điện Cơ chân chính nào.
Ba huynh đệ vào thành, trực tiếp đi thẳng về phía tiểu viện của Lâm Chính Luân, Tống Như Ý.
Ở đây cũng không khó tra được tin tức, đương nhiên cũng giống Khương Vọng đoán trước, trong viện rỗng tuếch, không có nửa bóng người.
Tống Như Ý chết, trong bản ghi chép của quan phủ thành Vọng Giang thì ghi là do tự sát. Nhưng của hồi môn mà nàng mang theo thuộc về ai và nguyên nhân tự sát thì không có chữ nào.
Những tin tức này Khương Vọng là đệ tử Đạo viện đều có thể tìm đọc.
Lăng Hà, Khương Vọng chia nhau ra hỏi thăm hàng xóm, tình trạng tình cảm ngày thường của Tống Như Ý và Lâm Chính Luân, nhưng những người này cũng ăn nói dè dặt, điều này cũng chứng tỏ chuyện này có vấn đề.
Mặc dù chuyện có chút kỳ quặc, nhưng Lâm thị là đệ nhất gia tộc ở thành Vọng Giang, nếu như không ai truy cứu thì chuyện này cũng chìm thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất