Chương 133: “Ả tự sát.”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lâm Chính Lễ sóng cả tung bay, đã đến lần biến đổi cuối cùng của Ba Đào Tam Điệp. Đồng thời đạo thuật hắn ta bấm quyết cũng đã hoàn thành, đang muốn công kích đối thủ, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, vội đánh cơn sóng này về phía trước.
Chuyển đạo thuật công kích thành phòng thủ, phản ứng của hắn ta cũng không chậm.
Nhưng trước tử khí cuộn trào mãnh liệt, cơn sóng do đạo thuật ngưng tụ ra không chịu nổi một chiêu.
Tử Khí Đông Lai, Chư Hầu Tây Vọng!
Khương Vọng mũi chân vừa mới chạm đất, bèn xuất ra sát chiêu mạnh nhất hiện giờ. Cả người được tử khí quấn quanh, nháy mắt đã phá vỡ cơn sóng.
Mũi kiếm sáng loáng dừng giữa mi tâm Lâm Chính Lễ.
Tích...
Giọt nước từ thân kiếm trượt xuống, rơi vào mũi Lâm Chính Lễ.
Mà hắn ta thì không dám cử động chút nào.
Sau khi kết thúc Tam Thành Luận Đạo, hắn ta có vô số lần phẫn uất. Vừa phẫn uất vì Khương Vọng nhặt được món hời, cướp đi cái danh Khôi thủ năm nhất vốn thuộc về hắn ta, vừa phẫn uất vì mình chủ quan. Nếu không chủ quan, làm sao hắn lại bại bởi thằng mọi sống trong rừng kia? Thậm chí cũng sẽ không thụ thương!
Nhưng ván đã đóng thuyền, kết cục đã định. Phẫn uất cỡ nào cũng không làm được chuyện gì.
Khó mới có dịp Khương Vọng đến thành Vọng Giang, khiến hắn ta có cơ hội chứng minh bản thân.
Trên thực tế ba người Khương Vọng vừa tiến vào thành Vọng Giang, hắn ta đã biết được tin rồi. Quả phụ mà Lâm Chính Luân cưới kia quả thật là tự sát, đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn ta. Hắn ta truy ra trước khi chết nữ tử kia có gửi thư cho Khương Vọng, bức thư đã gửi đến nơi rồi, lúc này mới biết Khương Vọng có quan hệ với quả phụ kia.
Mỗi một đệ tử Đạo viện đều là trụ cột tương lai của Trang Quốc, nên đương nhiên không tồn tại chuyện nén giận chịu nhục.
Mà thủ đoạn hắn dùng để cướp vụ làm ăn của Lâm Chính Luân cũng rất mờ ám. Trong đó có một phần là bởi của hồi môn mà nữ tử kia mang tới. Đương nhiên là thủ đoạn này vẫn phù hợp luật của Trang Quốc, nhưng nếu bị người cố tình nhằm vào thì cũng không ổn.
Vậy nên hắn ta ngay lập tức bảo Lâm Chính Luân tránh về tộc địa, chỉ cần giữ vững cửa chính của tộc địa, không cho Khương Vọng đi vào là có thể “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hoá không”.
Vốn cho rằng tất cả đều đã được nắm trong lòng bàn tay mình.
Nhưng mà việc Khương Vọng phách lối đến tận đây, một kiếm treo ngang cửa, là chuyện thứ nhất hắn ta không ngờ.
Mà hắn ta càng không nghĩ tới chính là, hắn ta dốc sức đánh một trận mà lại thua thảm.
Hắn ta không những không chứng minh được sức mạnh của mình, ngược lại lại trở thành nền cho người khác.
Lúc này hắn ta đột nhiên nhớ tới, trên Tam Thành Luận Đạo, huynh trưởng Lâm Chính Nhân đã nói với hắn ta: “Nếu như không nắm chắc hoàn toàn thì cũng đừng giúp sức cho kẻ địch của đệ!”
“Quay vào!” Khương Vọng cầm kiếm, không rung chút nào.
Hắn cũng không thật sự phế bỏ Lâm Chính Lễ như đã nói, nhờ vào tên tuổi của Chúc Duy Ngã để doạ nạt nên cũng phải có mức độ. Dù cho thế nào đi nữa Chúc Duy Ngã cũng không thể giết chết Lâm Chính Nhân vô cớ được, nhiều lắm là như hắn nói, gặp một lần đánh một lần, khiến Lâm Chính Nhân không thể tiếp tục ở trong Quốc Đạo viện được nữa mà thôi.
Nhưng phế bỏ Lâm Chính Lễ thì hậu quả này đủ để khiến Lâm Chính Nhân vốn rất khoan dung cũng không thể chịu nổi.
Lâm Chính Lễ nhìn thẳng vào mũi kiếm sáng loáng, từ từ lui lại, lui một mạch đến phía sau cửa lớn.
Cho đến lúc này hắn ta mới giật mình, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Các ngươi có thể tìm bất kỳ một tu sĩ Du Mạch cảnh nào trong thành Vọng Giang tới, ta một mình một kiếm, đón tiếp toàn bộ. Nếu ta bất hạnh chết trận, đó cũng là gieo gió gặt bão. Hôm nay hai huynh đệ sinh tử đi cùng ta sẽ nhặt xác cho ta.”
Khương Vọng buông thõng kiếm xuống, nhìn Lâm lão gia tử, nói: “Ta chỉ có một yêu cầu cực kì hợp lý, mẫu thân của muội muội ta chết ở thành Vọng Giang, ta cần có người đứng ra chịu trách nhiệm.”
“Ả tự sát.” Lâm Chính Lễ nhắm mắt nói.
“Thôi được...” Khương Vọng nhìn thẳng vào phía sau cửa lớn, càng ngày càng có nhiều tộc nhân Lâm thị tụ tập lại.
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, kiếm khí ngân vang.
“Để xem hôm nay, trong thành vực Vọng Giang này, ta có thể đoạt được cái danh Nhất khôi trong Du Mạch cảnh hay không?”
“Truyền lệnh xuống, mời toàn bộ cường giả Du Mạch cảnh khắp thành Vọng Giang. Ai có thể giết hắn ta, Lâm thị ta sẽ thưởng hai khối đạo nguyên!” Trong đám người có một nam tử trung niên bước ra, tức giận quát lên.
Người này chính là phụ thân của hai huynh đệ Lâm Chính Nhân, Lâm Chính Lễ, Lâm Đoan Hành, địa vị trong gia tộc Lâm thị tất nhiên rất cao.
Nhưng vị trí tộc trưởng Lâm thị lại trực tiếp bỏ qua ông ta mà giao cho Lâm Chính Lễ, điều này cho thấy năng lực quá mức yếu kém của ông ta.
Cho nên lúc ông ta mở miệng là lấy ra hai khối đạo nguyên, ngậm miệng là mời toàn bộ cường giả Du Mạch cảnh khắp thành, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm lão gia tử.
Ông ta cũng chẳng có nổi quyền lực như vậy.
“Đủ rồi.” Lâm lão gia tử nhạt nhẽo nói: “Mang Lâm Chính Luân đến đây.”
“Cha, người hồ đồ rồi sao?” Lâm Đoan Hành vội la lên: “Lâm Chính Luân mặc dù không đáng được nhắc đến, nhưng lại đại biểu cho thể diện của Lâm gia ta! Sao có thể giao cho người ngoài xử trí?”
Không nói tới chuyện khác, chỉ nói đến cách mà ông ta nói chuyện thì liền thấy không thích hợp. Ở trước mặt mọi người mà chống đối Lâm lão gia tử, nói lão hồ đồ, nếu nói nhẹ thì là không biết trên dưới, còn nếu nói nặng thì chính là đang khiêu chiến quyền uy của tộc trưởng. Lại nói tiếp, câu nói bảo Lâm Chính Luân không đáng được nhắc tới là thế nào? Trước mặt mọi người, đây là loại lời nói có thể nói ra miệng sao? Thật là không sợ làm lòng người rét lạnh.
Lâm lão gia tử gõ trượng gỗ, nâng cao giọng nói: “Ngươi khiến chuyện này rùm beng lên, Lâm gia sẽ không mất thể diện sao?”
Lâm Đoan Hành dáng vẻ kinh hãi, ngậm miệng không nói.
Ông ta quả thật không thông hiểu chuyện tu hành. Lâm Chính Lẽ có thể đại diện cho đạo viện thành Vọng Giang xuất chiến Tam Thành Luận Đạo, tất nhiên là nhân vật số một số hai bên trong Du Mạch cảnh của Thành đạo viện. Bên trong Thành Vệ quân có kẻ mạnh hơn gã nhưng không nhiều.
Hơn nữa, mời tu sĩ trong Thành Vệ quân xuất chiến, Lâm gia liền không mất thể diện sao?
Mau chóng dứt khoát xử lý chuyện này mới là lẽ phải.