Chương 135: Ước hẹn dưới trời sao
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một khoảng thời gian rất dài trôi qua, tộc nhân Lâm thị xung quanh cổng chào đều câm như hến, không một ai lên tiếng, cũng không một ai cử động.
Không khí trầm mặc đến đáng sợ.
“Chẳng lẽ cứ để hắn đi như vậy sao?” Lâm Chính Lễ nói: “Cứ để mặc cho một tiểu tử Cửu phẩm Du Mạch cảnh đùa giỡn uy phong của Lâm gia như vậy sao?”
“Tất cả mọi người.” Lâm Chính Nhân quay người lại, hờ hững nói: “Giải tán đi.”
Mọi người vội vã rời đi, ngay cả phụ thân của Lâm Chính Nhân là Lâm Đoan Hành cũng không chần chờ, đủ thấy được uy vọng của Lâm Chính Nhân trong gia tộc thế nào.
Lâm lão gia tử nhìn thoáng qua Lâm Chính Lễ, nói: “Chính Lễ, đỡ gia gia về phòng.”
Lâm Chính Lễ cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Gia gia, ngài để hạ nhân đỡ ngài về đi. Ta còn có chút chuyện muốn nói với ca ca.”
Lâm lão gia tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn phải lắc đầu, để hạ nhân đỡ rời đi.
Rất nhanh, người nơi cổng chào đều đi hết, chỉ còn vài chiếc lá rụng xác xơ bay lả tả trong gió.
“Ca!” Lâm Chính Lễ căm phẫn kêu lên: “Chẳng lẽ chúng ta cứ quên đi như vậy sao?”
Lâm Chính Nhân liếc hắn ta một cái: “Nếu không thì sao? Ngươi đuổi theo đi giết hắn?”
“Lâm gia chúng ta không phải là không có cao thủ Chu Thiên cảnh!”
“Đó là Lâm gia, không phải ngươi.”
“Ta cũng không phải làm vì chính bản thân ta! Ta không phải đang suy nghĩ đến thanh danh của Lâm gia chúng ta sao?”
“Vì Lâm gia chúng ta sao?” Lâm Chính Nhân vô cùng lãnh đạm nhìn hắn ta: “Ngươi làm những chuyện gì, ngươi cho rằng ta không biết sao?”
“Ngươi cướp cửa hàng của Lâm Chính Luân, nhưng lại không kinh doanh. Gia gia bảo ngươi đi mời y về, ngươi lại làm nhục y, còn muốn mượn cơ hội gian dâm vợ y! Ngươi thiếu nữ nhân như vậy sao, không quản được đũng quần của chính mình?”
“Ta chỉ muốn khiến cho y hiểu rõ bổn phận, khiến cho y hiểu được y là cái loại gì!” Lâm Chính Lễ vội la lên: “Người như thế giữ lại có tác dụng gì chứ? Hôm nay huynh cũng nhìn thấy rồi đó, gia gia cũng nói với y rồi, thái độ của y thế nào? Còn không phải là há mồm cắn loạn sao? Y hiểu được thân sơ sao? Chuyện làm ăn của Lâm gia, cho dù thất bại cũng không thể dùng y được!”
Lâm Chính Nhân đưa tay chỉ Lâm Chính Lễ, nhất thời không nói.
“Ca, ngươi nghe ta, phái người đi chặn đường giết chúng đi!” Lâm Chính Lễ lại nói: “Khương Vọng không chết, thể diện của Lâm gia ta biết để vào đâu?”
Bốp!
Lâm Chính Nhân trở tay cho Lâm Chính Lễ một cái tát khiến hắn ta ngã lăn xuống đất.
“Thể diện Lâm gia không quan trọng. Thể diện của Lâm Chính Nhân ta mới quan trọng!”
Lâm Chính Nhân chỉ vào Lâm Chính Lễ đang trợn mắt nằm dưới đất nhìn y nói tiếp: “Nhưng mà bởi vì ngươi, khiến ta mất hết thể diện.”
Lâm Chính Lễ nằm trên mặt đất, đầu tiên là không dám tin, tiếp đó là phẫn nộ, hắn ta cơ hồ nhảy dựng lên: “Huynh không đánh lại Chúc Duy Ngã, chẳng lẽ trách ta sao? Được lắm! Huynh trói ta lại đem đến thành Phong Lâm đi, đi nhận lỗi với Chúc Duy Ngã, để cho tên họ Khương kia giết ta đi! Ta sẽ không liên lụy huynh mất thể diện!”
Hắn ta vọt đến trước mặt Lâm Chính Nhân, cứng cổ gào lên: “Huynh trói đi!”
“Ta cảnh cáo ngươi!” Lâm Chính Nhân một tay bóp cổ hắn ta, nâng hắn lên khỏi mặt đất: “Ta chỉ cảnh cáo ngươi duy nhất một lần này thôi, đệ đệ thân ái của ta.”
Y nhìn Lâm Chính Lễ vì khó thở mà mặt dần đỏ lên, chậm rãi nói: “Ngươi không cần làm bộ nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, nóng nảy như vậy. Không cần biểu diễn vẻ ấu trĩ vô năng ở trước mặt ta.
Lâm gia ta đã tặng cho ngươi, cũng sẽ không đòi lại. Sản nghiệp vô cùng lớn trong mắt ngươi, trong mắt ta chẳng là gì cả. Ngươi cũng căn bản không cần che giấu năng lực, lo lắng ta sẽ kiêng kị đề phòng ngươi!”
Y tiếp tục nâng cao tay, chờ đến khi Lâm Chính Lễ bắt đầu trợn trắng mắt, mới nói: “Nghe rõ chưa?”
Nói xong, cũng không chờ hắn ta đáp lời, trực tiếp thả lỏng tay, xoay người rời đi.
Chỉ để lại Lâm Chính Lễ ngã xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi không ngừng ho khù khụ.
Lúc trở lại thành Phong Lâm, đêm đã khuya.
Hoàng A Trạm đang ở cửa thành chờ bọn hắn, trong ngực đang ôm An An đang ngủ.
“Các ngươi đã trở lại!” Hoàng A Trạm hạ giọng nói: “Tiểu tổ tông này khóc cả ngày, miệng lưỡi của ta đều khô khốc cả rồi, dỗ thế nào cũng không được! Làm thế nào cũng phải chờ ngươi về, đến sau nửa đêm, khóc mệt rồi mới ngủ.”
Khương Vọng dè dặt nhận lấy An An, nói với những người khác: “Các ngươi về trước đi, chuyện khác ngày mai lại nói.”
Mọi người tản đi, Khương Vọng ôm lấy tiểu An An, trở lại nhà ở ngõ Phi Mã.
Hắn không trực tiếp vào nhà, mà nhảy lên nóc nhà, rũ hai chân xuống mái hiên rồi cứ vậy mà ngồi xuống.
Đêm khuya lạnh lẽo, An An mặc chiếc áo bông nhỏ, ngủ say trong lòng ngực hắn. Mắt sưng vù, ngay cả trong giấc mộng, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím chặt.
Trẻ nhỏ năm tuổi, không phải cái gì cũng không hiểu. Mặc dù thế giới của các nàng tương đối đơn giản, nhưng có một số chuyện đau lòng đôi khi lại càng đau khổ hơn.
Tối nay hiếm khi Khương Vọng không tu hành, nhìn về hướng trấn Phượng Khê, ngây ngốc.
Không hiểu sao trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cô độc, nhưng tại giây phút này hắn mới chân chính ý thức được một điều: Trên thế gian này, chỉ còn lại hắn và Khương An An nương tựa lẫn nhau mà sống.
Bọn họ đều không còn phụ thân, giờ ngay cả mẫu thân cũng không còn nữa.
“Ca” Không biết An An tỉnh lại lúc nào, nàng mở to hai mắt hơi sưng, nhìn cằm Khương Vọng nói: “Ca đi tìm nương muội sao?”
Khương Vọng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Muội còn nhớ ta từng kể với muội về những ngôi sao không? Cha ở đó, Tống di nương, cũng đến đó rồi.”
An An khe khẽ thở dài, giống như sợ phá hỏng thứ gì đó: “Xa lắm nha.”
Khương Vọng bỗng nhiên muốn rơi lệ, nói: “Đúng vậy, xa lắm.”
“Ca, sau ngày ca có thể hái được ngôi sao sao?” Trong đôi mắt An An như tràn đầy ánh sáng: “Nương nói, sau này ca có thể trở thành thần tiên.”
Thân tiên sao?