Chương 141: Hắn ta lại không ở đây, sợ gì chứ?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Loại cảm giác tiếc thương này cũng không phải là có ý xem thường người ta. Lòng trắc ẩn là thứ mà người bình thường ai cũng sẽ có, nó đại biểu cho chính nghĩa, sẽ khiến cho giữa người với người dễ dàng đồng cảm và tha thứ cho nhau hơn.” Khương Vọng dừng một chút: “Khi ta còn bé, cha ta đã nói với ta như vậy.”
“Không tệ lắm, biết được thương hương tiếc ngọc.” Bạch Liên khẽ hừ một tiếng: “Chẳng qua, nếu như ngươi nhìn thấy dưới khăn che mặt của tỷ tỷ là một khuôn mặt đáng ghét, sẽ còn thương tiếc sao?”
“Người mà ta thương tiếc chính là cô bé nhỏ kinh hoàng thất thố trong đàn hung thú kia. Không liên quan đến dáng vẻ lúc lớn của nàng.”
“Ta mới không hề kinh hoàng thất thố nhé.” Bạch Liên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó cao giọng nói: “Đi nhanh lên một chút!”
Khương Vọng tự nhiên bị nàng ta mắng, không hiểu gì, nhưng cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.
Khách quan mà nói, Ngọc Hành Phong có phong cảnh rất tú lệ, dù là cây cỏ hay hoa lá cũng đều là phong cảnh đáng thưởng thức. Nếu không phải có vô số hung thú trú ngụ thì nơi đây sẽ là một nơi đông đúc du khách.
Trận chiến tại Ngọc Hành Phong lúc trước, thành Tam Sơn dường như đã xuất ra toàn bộ lực lượng, còn mời thêm không ít trợ lực từ bên ngoài, lại chỉ có thể dừng bước ở sườn núi Ngọc Hành Phong.
Mà hiện tại Khương Vọng đi theo Bạch Liên, chỉ hai người liền dễ dàng vượt qua sườn núi đi đến đỉnh núi.
Phía trước có một tảng đá lớn giống như một đài cao thiên nhiên.
Bạch Liên dừng lại tại đó.
Khương Vọng đi theo nàng ta đến phía dưới “đài cao”, mới phát hiện phía dưới tảng đá có một sơn động, giống như do thiên nhiên tạo thành. Bên trong động rất sâu, sâu đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Bạch Liên đi vào sơn động, dừng lại ở cửa động, cởi da thú xuống, trải dưới mặt đất, sau đó ngồi lên trên.
“Ngồi đi, nhìn ta làm gì?”
Khương Vọng cũng đi theo vào, vừa ngồi xuống liền không nhịn nổi hỏi: “Chúng ta ở đây làm gì?”
“Đợi.”
Khương Vọng phát hiện, mỗi khi hắn thật lòng có vấn đề cần thỉnh giáo, Bạch Liên liền trở nên tích chữ như vàng. Ngược lại lúc hắn không có lời gì muốn nói, Bạch Liên liền trêu chọc hắn.
Khương Vọng không lên tiếng. Từ góc độ này nhìn ra, có thể nhìn thấy mây mù lượn lờ. Lúc này mặt trời treo cao chiếu sáng vạn dặm sông núi, nơi mắt có thể nhìn đến là những dãy núi ẩn sau màn sương, đẹp không lời nào tả xiết.
Khương Vọng thu hồi tầm mắt, nhìn khắp cái sơn động này.
Bạch Liên liền giải thích: “Đây là hang của nhện núi.”
Khương Vọng không nhịn được nhìn trong sơn động một cái: “Con nhện kia đâu rồi?”
“Còn đang ngủ ở bên trong đó.”
“Vậy nó tỉnh lại thì làm sao bây giờ?”
Bạch Liên dùng ánh mắt nhìn một thằng ngốc để nhìn hắn: “Đương nhiên là giết chết nó.”
Có lẽ cảm thấy nói chuyện với Khương Vọng có chỉ số thông minh thấp thế này không thú vị, Bạch Liên lấy từ trong ngực ra một thứ giống như trận bàn, đặt ngang trước mặt.
“Bắt đầu từ bây giờ, đừng nói gì nữa, cũng không được nhúc nhích.”
Cái trận bàn này đại khái khắc một loại trận pháp che hình cách âm.
Khương Vọng thầm nghĩ vậy, liền cũng lặng thinh bất động, khoanh chân nhắm mắt bắt đầu tu hành.
Trong khoảng thời gian tu hành này, đóa Bạch Cốt Liên Hoa trên cột sống vẫn chưa đem đến cho hắn ảnh hưởng xấu nào. Nếu không phải Bạch Liên đột nhiên tìm đến cửa, chỉ sợ hắn đã dần dần quên mất chuyện này.
Nếu như nhất định phải nói ra có gì thay đổi… Thứ thay đổi nhiều nhất bên trong Thông Thiên Cung không phải là Tinh Hà Đạo Toàn thứ hai sắp hình thành kia mà là đạo mạch chân linh của hắn.
Mọi người đều biết, đạo mạch chân linh xuyên thẳng qua Đạo Toàn, sẽ thu hoạch được một sự tăng trưởng cường hóa nào đó. Nhưng trước khi hoàn thành một đại chu thiên, sẽ chẳng có biến hoá nào được thể hiện rõ rệt ra bên ngoài. Trước khi mở ra Thiên Địa môn cũng ít có sự thay đổi về chất.
Nhưng đạo mạch chân linh của Khương Vọng, trên cơ thể con Thổ Khâu kia đã tỏa ra vô số ánh sao lấp lánh, hơn nữa hình thể rõ ràng đã to ra một vòng. Mặc dù số lượng đạo nguyên lúc thổ nạp không thay đổi nhưng tu hành đã dễ hơn rất nhiều.
Mặt khác, Khương Vọng mơ hồ có một loại cảm giác, đạo mạch chân linh giống như đang tiến lại gần thứ đen thui kia hơn một chút, nhưng hắn không chắc chắn lắm.
Trước giờ, Khương Vọng vốn là kẻ cuồng tu hành, một khi tiến vào trạng thái tu hành liền rất dễ dàng chìm đắm. Cũng vì vậy mà không hề chú ý đến, ngay lúc hắn bắt đầu tu hành, ánh mắt mà Bạch Liên nhìn về phía hắn đã có sự thay đổi.
Đó là một loại ánh mắt mê đắm, si ngốc.
Bởi vì không gian có hạn, lại thêm có Bạch Liên ở đây, không tiện tu luyện Tứ Linh Luyện Thể Quyết.
Sau khi tu hành chấm dứt, Khương Vọng liền tu luyện Khống Nguyên Quyết. Đạo nguyên bên trong Thông Thiên Cung không ngừng dịch chuyển, một hồi xếp thành chữ “An”, một hồi lại xếp thành chữ “Vọng”, lặp lại không biết mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, mơ hồ có tiếng người truyền đến trong tai.
Khương Vọng thoát khỏi trạng thái tu hành, quay đầu nhìn về phía Bạch Liên.
Bạch Liên ra hiệu cho hắn yên lặng.
Tiếng người đến gần hơn.
“Thật là con mẹ nó! Ngày nào cũng làm loại chuyện nhàm chán này. Lão tử tới Tập Hình Ti không phải để làm thợ săn.” Một giọng nói vang lên.
Một giọng nói khác an ủi: “Bớt ầm ĩ một chút được không.”
Giọng nói trước đó lại vang lên: “Hắn ta lại không ở đây, sợ gì chứ?”
Nói là nói vậy, nhưng giọng của gã rõ ràng đã nhỏ hơn.
Trong lòng Khương Vọng chấn động. Thợ săn là ý gì? Bọn họ đang ở đây săn giết hung thú sao? Nhưng không nghe thấy động tĩnh gì giống như đang chiến đấu mà. Lúc trước nghe Triệu Nhữ Thành nói, trên Ngọc Hành Phong có người ngăn cản Bạt Sơn của Đậu Nguyệt Mi. Người kia hiện giờ không ở đây sao? Tập Hình Ti… người trên Ngọc Hành Phong, quả nhiên thuộc về triều đình Trang Quốc. Hung thú tàn sát bừa bãi ở thành vực Tam Sơn quả nhiên có liên quan đến triều đình Trang Quốc.
Trong đầu có vô vàng suy nghĩ lướt qua, hai giọng nói kia càng lúc càng gần, hoặc là đang đi về đỉnh núi.
Khương Vọng rất nghe lời, không nhúc nhích cũng không lên tiếng, nghiền ngẫm dụng ý của Bạch Liên. Cho đến bây giờ, hắn còn chưa biết phải làm gì. Nhưng liên quan đến bí mật Ngọc Hành Phong, liên quan đến triều đình Trang Quốc, hắn không tránh khỏi muốn biết thêm một ít.