Chương 143: Chuyện thứ nhất
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai gã tu sĩ của Tập Hình Ti tại sao lại xuất hiện ở đây, lại vì sao mang theo lồng thú, bắt nhiều dã thú như vậy đến đây. Mục đích của bọn họ, cơ hồ đã chẳng cần phải phỏng đoán nữa.
Khương Vọng nhìn lồng thú còn lại vẫn chưa mở, trong lòng sinh ra xúc động muốn chém nát nó.
Trận chiến trên Ngọc Hành Phong đó, đã có biết bao tu sĩ mất mạng, có bao nhiêu mất mát hy sinh, hắn vẫn còn nhớ như in.
Hóa ra hung thú xuất hiện không phải là thiên tai mà là nhân họa!
Vậy thì, những… người phấn đấu quên mình, những… người đã hy sinh kia, vị sư huynh trước khi chết đã khắc chữ khoe khoang kia, vị thành chủ dùng thân trấn giữ Thụ Bút Phong, lột da đối phó với bầy ong độc, vị nữ thành chủ tự tuyệt đường lui, phá Ngũ Phủ kia, toàn bộ việc làm của bọn họ còn có ý nghĩa gì đây?
“Đừng cử động.” Bạch Liên nhẹ nhàng giữ bả vai Khương Vọng, cảm giác được cơ thể của hắn khó tự chủ mà khẽ run, liền dịu dàng nói: “Lúc này ta thật sự làm thủ thuật che mắt.”
Trong sơn cốc, quá trình từ dã thú biến thành hung thú rốt cuộc cũng hoàn thành. Bởi vì bản tính hung bạo, rất nhiều hung thú liền bắt đầu cắn giết lẫn nhau, nhất thời tiếng thú gầm không ngừng vang dội, máu thịt bay tung tóe.
“Sao số lượng dã thú lại ít như vậy?”
Theo giọng nói bất mãn này, một tu sĩ mặc áo bào Tập Hình Ti đạp không bay đến.
Khương Vong theo bản năng nín thở. Đạp không mà đến, ít nhất có tu vi Đằng Long cảnh!
Giọng nói của người này rất bất mãn, cũng chưa phát hiện ra điều gì. Hắn ta dừng lại phía trên sơn cốc, hai tay bấm niệm pháp quyết, một vách núi liền ầm ầm dời đi, lộ ra một khe sâu rộng lớn.
Từ góc độ của Khương Vọng, không nhìn thấy thứ ẩn phía sau khe sâu kia.
Lúc này ấn quyết của tu sĩ Tập Hình Ti kia lại biến đổi, Khương Vọng để ý thấy, mặt đất nơi sơn cốc mà tầm mắt hắn có thể nhìn tới được đều có trận văn đỏ ngầu mơ hồ lóe lên rồi biến mất. Nhưng những thứ liên quan đến trận văn, trận pháp ở Thành đạo viện chỉ là một số ít kiến thức căn bản. Hắn không nhận ra những trận văn này đại biểu cho cái gì.
Nhưng những hung thú mới “ra đời” này đã dừng việc cắn xé nhau. Dường như bị thứ gì đó điều khiển, cùng nhau chạy vào khe sâu.
Nhưng hung thú này có thể đi đến đâu? Đến thôn trấn nào đó sao? Lại có bao nhiêu lương thực bị chà đạp, bao nhiêu dân chúng vô tội bị ăn thịt đây?
Vừa nghĩ đến đây, Khương Vọng liền không chịu nổi mà sinh ra sát ý.
Đây là lần đầu hắn nảy sinh sát ý đối với người của Tập Hình Ti – một tu sĩ nói theo cách nào đó đại diện cho triều đình Trang Quốc.
Phải biết rằng, đối với học sinh của đạo viện. Những nơi như Binh bộ, Tập Hình Ti đều là nơi mà tương lai bọn họ muốn hướng đến.
Quả thật tu hành thành công sau đó tiến thẳng vào triều đình Trang Quốc, phong quan thụ tước là thứ mà bọn họ truy cầu. Trong lúc tu hành phát hiện ra con đường phù hợp hơn cho chính mình cũng không phải ít, nhưng lại có càng nhiều người mơ ước được tiến vào Tập Hình Ti.
Đó là lực lượng hung ác, siêu phàm, quan trọng để duy trì sự bình yên cho Trang Quốc.
Mà những tu sĩ Tập Hình Ti trên Ngọc Hành Phong này, rốt cuộc bọn họ đang làm gì đây?
“Không thể giết hắn ta.” Bạch Liên nhận thấy điều gì đó, lập tức nói: “Ở đây nếu như có bất kỳ người nào chết, bên phía triều đình Trang Quốc sẽ lập tức nhận được tin tức. Sở dĩ nơi đây không hề được bố trí chặt chẽ là vì tính mạng của những người này chính là thủ đoạn cảnh báo tốt nhất. Mà cường giả chịu trách nhiệm chuyện này, có sức mạnh thần thông gần trong gang tấc mà xa tận chân trời. Một khi kinh động hắn ta, trong nháy mắt hắn ta sẽ xuất hiện ở đây. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng trốn không thoát.”
Khương Vọng không nhịn được nở nụ cười khổ sở. Hắn làm gì có bản lĩnh giết được một cường giả có tu vi ít nhất là Đằng Long cảnh chứ?
Chẳng qua hắn cũng đã hiểu rõ rồi. Lúc trước ở ngoài cửa động, Bạch Liên không giết chết hai gã tu sĩ Tập Hình Ti kia, nào phải là vì quan tâm đến suy nghĩ của hắn. Rõ ràng là không dám.
Lúc này, cường giả Tập Hình Ti đã rời đi, cái khe sâu kia cùng ầm ầm khép lại.
“Phía sau khe sâu kia là nơi nào?” Khương Vọng hỏi.
“Ta không có cách nào dẫn ngươi đi qua đó.” Bạch Liên lắc đầu: “Nơi đó không giống ở đây, ở đó có bố trí đại trận chân chính, ngay cả ta cũng không dám đi sâu vào. Nhiều lắm ta chỉ có thể nói cho ngươi nghe suy đoán của ta.”
“Suy đoán gì?”
“Ngươi nên biết rằng, nguyên liệu chính của Khai Mạch đan chính là đạo mạch yêu thú. Nhưng mà ngươi có nghĩ đến, chư hầu các nước, người đâu chỉ có mỗi hàng tỉ? Nhu cầu đối với Khai Mạch đan lớn đến mức nào? Một chút yêu thú như vậy, giết chết là hết, sinh sôi kịp sao? Ta đoán, sở dĩ yêu thú có thể được cung cấp không ngừng, có quan hệ rất lớn với những hung thú này.”
Suy đoán này rất có thể là chính xác, hơn nữa những… thứ hung thú kia là do những dã thú biến hóa thành ngay trước mắt hắn. Lại trải qua loại thủ đoạn chưa biết nào đó, sinh ra đạo mạch yêu thú cũng không phải là chuyện không thể. Dù sao thì có một vài hung thú có thể sử dụng đạo thuật, ngoại trừ không có thần trí ra thì đã không hề khác gì so với yêu thú.
Nếu như đây là sự thật. Vậy thì nói theo một cách nào đó, Ngọc Hành Phong chính là một trong những nơi cung ứng tài nguyên cho triều đình Trang Quốc. Quả thật chính là nguồn gốc của Khai Mạch đan, là thứ có thể bảo đảm cho sự phát triển của Trang Quốc, lại càng là thứ cần thiết cho việc tu hành của những đệ tử đạo môn như Khương Vọng và Lăng Hà.
Chẳng qua là…
Những... bách tính vô tội chết trong miệng hung thú kia.
Những… con người đến chết vẫn hiên ngang đứng trước bảo vệ người dân chiến đấu với hung thú kia.
Những… người chẳng hay biết gì, bao gồm cả Khương Vọng hắn.
Rốt cuộc được xem là gì đây?
“Nếu đúng như vậy, vậy tại sao lại muốn giấu mọi người? Vì sao lại trơ mắt nhìn các tu sĩ các thành không ngừng đến uổng mạng?” Giọng nói của Khương Vọng khàn khàn, tam quan của hắn đang nhận phải một đả kích vô cùng lớn.