Chương 144: Đây là Địa Long Phiên Thiên Trận sao?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi phải biết, toàn bộ những yêu thú nuôi nhốt, đời sau của chúng cũng sẽ mất đi đạo mạch trời sinh.” Nhìn dáng vẻ của Bạch Liên cũng không chắc chắn lắm, ánh mắt nàng ta lộ vẻ suy tư: “Ta nghĩ, dã tính là yếu tố cần thiết của yêu thú, giết chóc là quá trình cần phải trải qua. Trong đó có ẩn giấu chuyện gì đó ta không biết được, nhưng chính nó là thứ quyết định nên loại kết quả này. Cho nên loại chuyện này nhất định không thể bị truyền bá rộng rãi, ngược lại chỉ có rất ít người được biết, bởi vì không ai có thể tự nguyện đi tìm đường chết.”
Ánh mắt của nàng chuyển sang chế nhạo: “Hoặc là, chờ khi ngươi trở thành đại quan ở thành Tân An. Tự đến trước mặt Trang Cao Tiện mà hỏi?”
Chờ ngươi làm đại quan, đi hỏi quân chủ Trang Quốc.
Những lời này chẳng qua chỉ là lời trêu chọc bình thường.
Nhưng lại là câu nói khiến cho Khương Vọng sợ hãi nhất.
Không phải hắn chưa từng tưởng tượng qua, tưởng tượng sau khi biết chuyện này, tương lai hắn phải làm gì. Hắn tin chắc bất luận nguyên nhân phía sau việc nuôi dưỡng hung thú này là gì, hắn cũng sẽ đứng ra vì những người dân vô tội đã chết đi kia mà bác bỏ chuyện này.
Nhưng vấn đề mà Bạch Liên nói lại khiến cho hắn nghĩ đến những đại nhân vật bên trong thành Tân An kia… phần lớn đều là những tu sĩ đến từ những thành vực lớn. Bọn họ nhất định cũng đã trải qua hoặc cảm nhận được sự thống khổ khi bị hung thú tàn sát. Trong số bọn họ tất nhiên cũng có những người từ nhỏ đã ôm trong lòng lý tưởng bảo vệ đất nước, cứu tế thương sinh.
Nhưng mà, không có gì cả.
Trang Quốc lập quốc đã hơn ba trăm năm, tất cả tin tức về hung thú, phần lớn mọi người đều chẳng biết gì cả.
Toàn bộ những thiếu niên đã từng quyết chí thay đổi thế giới, cuối cùng đều bị thế giới thay đổi!
Hơn nữa không chỉ có mỗi Trang Quốc mà Ung quốc cũng vậy, toàn bộ thiên hạ này cũng như vậy!
Điều này chẳng lẽ không đáng sợ sao?
Chuyện này khiến người ta sợ hãi đến mức nào đây!
“Thế nào, muốn hủy diệt chỗ này sao?”
Bạch Liên cố ý đến gần bên tai hắn, hơi thở như lan nói: “Một bên là Trang Quốc mà ngươi muốn thuần phục trong tương lai, là vô số Khai Mạch đan. Bên còn lại là những.. lão bách tính đáng thương của thành Tam Sơn, ôi, giống như là cũng chẳng có giá trị gì.”
Khương Vọng cắt lời nàng: “Ta muốn.”
Giờ phút này hắn không để cho đại não kịp suy nghĩ mà quyết định giao cho bản năng. Giao cho nhân tính sâu bên trong hắn, sự thánh thiện và lòng cảm thương.
Bạch Liên nhìn hắn một lát, nói: “Đây chính là chuyện thứ nhất mà ta muốn ngươi làm.”
“Ta phải làm sao?” Khương Vọng hỏi.
“Lúc này nên rời đi thôi.” Bạch Liên nói: “Lồng thú để lại chỗ này, bất kỳ vật gì ở đây đều không thể mang đi.”
Khương Vọng bỏ lồng thú xuống, Bạch Liên dẫm một cái, dẫm hai cái lồng thú này thành tro bụi. Hai thứ có thể xem là bảo vật này cứ vậy mà tan thành cát bụi.
“Nhưng có thể hủy diệt.” Nàng ta nói.
Hai người lại quay lại theo đường cũ, phủ lại da thú lên người, đi qua bên người hai gã tu sĩ Tập Hình Ti vẫn đang hôn mê kia. Giống như lúc lên núi, dễ dàng vượt qua đàn hung thú đi xuống chân núi.
“Đỉnh núi có dáng vẻ thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Bạch Liên không ngừng bước đi: “Ngươi sẽ không muốn biết đâu. Khi ngươi biết được sự hùng vĩ của Ngọc Hành Phong, có thể ngươi sẽ liền không nỡ hủy diệt nó.”
“Vậy thì quên đi.”
Nếu như không có nguy hiểm gì thì… Khương Vọng thật ra rất muốn lên Ngọc Hành Phong nhìn một chút.
Người xưa đã có câu gặp nơi cao tất sẽ trèo lên, lên cao tất sẽ giàu có. Hắn rất muốn biết những… người đã đi đến Ngọc Hành Phong kia, rốt cuộc trong lòng họ có suy nghĩ gì. Muốn nhìn một chút trên Ngọc Hành Phong có còn lưu lại tâm tư gì không.
Nhưng lại nghĩ, không thấy cũng được.
Một đường yên lành xuống núi, Khương Vọng lại hỏi: “Bây giờ có thể nói cho ta biết phải làm gì chưa?”
“Vẫn chưa được, phải xa hơn chút nữa.”
Hai người cởi da thú xuống, tiện tay dùng đạo thuật đốt sạch. Rời khỏi Ngọc Hành Phong, Bạch Liên liền lập tức tăng tốc độ.
Sau khi Khương Vọng dùng tốc độ cực hạn bay theo suốt một khắc, Bạch Liên dừng lại. Lúc này chỉ có thể nhìn thấy hình dáng Ngọc Hành Phong ở phía xa xa.
Nàng ta lấy từ trong ngực ra một cái trận bàn, thả vào tay Khương Vọng, lại truyền thụ cho hắn một đạo ấn quyết. Sau đó mới nói: “Nhớ cái trận bàn ta ném ở trong sơn động kia không? Đó là Địa Long Phiên Thiên Trận, trên tay ngươi chính là tử bàn. Nghĩ kỹ, ngươi ở bên này bấm quyết thì đại trận bên kia sẽ phát động. Sau đó…”
Nàng ta hé mở đôi môi hồng: “Bùm! Núi non sụp đổ!”
Hóa ra cái trận bàn mà Khương Vọng cho là để che giấu hơi thở kia lại chính là thủ đoạn để phá hủy Ngọc Hành Phong.
Khương Vọng không chút do dự bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
Chuyện này giống như đang đổ tội vậy, Bạch Liên hoàn toàn có thể tự mình làm nhưng lại giao cho hắn.
Bỏ qua nguyên nhân sự việc, bản thân Khương Vọng rất bài xích tính chất của loại hành vi này nhưng lại không thể gửi gắm hy vọng rằng Bạch Liên sẽ có lòng thương hại đối với thành Tam Sơn. Mặc dù hắn vẫn chưa qua lại nhiều với Bạch Liên, nhưng hắn theo bản năng cảm nhận được Bạch Liên cũng sẽ không quan tâm đến những người đó.
Hơn nữa, hắn đã đồng ý sẽ làm ba việc cho Bạch Liên để đền ân cứu mạng.
Chuyện này không hề làm trái lại nguyên tắc của hắn.
Sau khi Khương Vọng hoàn thành pháp quyết, bên trong Thông Thiên cung tuôn ra một lượng lớn đạo nguyên, xuyên thấu vào trận bàn. Trận bàn này lại tan biến như mây khói.
Cùng lúc đó, trên Ngọc Hành Phong ở xa xa kia đột nhiên bốc lên khói đen!
Tiếng chửi rủa, tiếng khóc thét vang trời. Vô số khói đen bốc lên cao, cuối cùng tụ lại thành năm hình bóng khổng lồ, vây quanh Ngọc Hành Phong.
“Đây là Địa Long Phiên Thiên Trận sao?" Khương Vọng tập trung nhìn thân ảnh dữ tợn khổng lồ ở phía xa kia tự nhiên trong lòng sinh ra một loại phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Mặc dù hắn chưa từng gặp trận bàn này, cũng không biết uy năng chân chính của Địa Long Phiên Thiên Trận, nhưng nếu lý giải trên mặt chữ thì cũng tuyệt đối không thể nào xuất hiện thứ quỷ này được!