Chương 145: Ngọc Hành Phong đổ sụp
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Có thể là ta nhớ nhầm rồi, đây là Ngũ Quỷ Tồi Sơn Trận.” Bạch Liên hì hì cười một tiếng, khoát tay nói: “Chẳng qua chẳng có gì khác biệt cả.”
“Ta tin ngươi, cũng luôn luôn rất phối hợp với ngươi, muốn báo đáp ân tình cứu mạng của ngươi. Nhưng ngươi lại luôn luôn lừa gạt ta sao?” Khương Vọng dường như không thể nào khắc chế lửa giận.
“Lừa gạt ngươi? Ta lừa ngươi thì có ích lợi gì?” Bạch Liên nhìn hắn, ánh mắt trở nên lạnh nhạt dị thường: “Thu hồi dáng vẻ giả nhân giả nghĩa kia của ngươi đi, ngươi đơn giản chỉ là cảm thấy việc thao túng vong hồn khiến lương tâm của ngươi bất an mà thôi. Nhưng ngươi có biết hay không, trên Ngọc Hành Phong có một loại hung thú, tên là Thực Hồn Điểu? Những vong hồn chiến tử trên Ngọc Hành Phong và những oán linh quẩn quanh trên người hung thú kia cho dù không bị chúng ta lợi dụng, thì cũng sẽ nhanh chóng bị ăn sạch thôi.”
Nàng ta cười lạnh nói: “Ngươi luôn mồm nói muốn hủy diệt Ngọc Hành Phong, muốn bảo vệ dân chúng của thành Tam Sơn. Nỗ lực mà ngươi bỏ ra chẳng qua cũng chỉ là ở đây bấm bấm đạo quyết mà thôi. Mà ta, trong tay ta chỉ có mỗi một cái trận bàn là Ngũ Quỷ Tồi Sơn Trận thôi, có thể làm gì chứ? Ngươi biến ra một cái Địa Long Phiên Thiên Trận ta coi nào?”
Khương Vọng im lặng. Hắn quả thực cảm thấy thao túng vong hồn là một loại khinh nhờn đối với những vong hồn kia, nếu như hắn biết trước là loại trận bàn này, chưa chắc hắn sẽ quả quyết lựa chọn kích hoạt nó.
Nhưng bản tâm của hắn vẫn chưa bị lời nói của Bạch Liên ảnh hưởng, chẳng qua hắn đã ý thức được bản thân hắn đã bị đối phương cuốn vào một vòng xoáy, đang không ngừng chìm xuống.
Mà hắn thậm chí không biết phải giãy dụa như thế nào nữa.
Thật ra đây mới chính là nguyên nhân khiến hắn phẫn nộ.
Trên Ngọc Hành Phong, trong nháy mắt có khoảng bảy thân ảnh lao ra. Nhưng dưới tác dụng trận bàn, Ngũ Quỷ Tồi Sơn Trận phát động cực nhanh. Năm con quỷ khổng lồ kia dường như ngưng tụ lại chỉ trong nháy mắt, sau đó cùng nhau hợp lực phá núi!
Ầm ầm!
Đất trời nghiêng ngả.
Bảy cao thủ kia còn chưa nghĩ kỹ nên đối phó với quỷ khổng lồ như thế nào, những đạo thuật bọn hắn công kích lên người con quỷ còn chưa kịp phát huy tác dụng thì Ngọc Hành Phong đã nghiêng ngả!
Nếu như Ngọc Hành Phong giống như một con thú khổng lồ trầm mặc thì những thứ hung thú trên người nó giống như những con rận vậy. Thú khổng lồ chao đảo, những con rận dồn dập rơi xuống.
Năm con quỷ khổng lồ kia vẫn chưa dừng lại ở đó, mà hợp lực khiêng nửa ngọn Ngọc Hành chuyển về phía đông.
Mỗi một bước đi khiến cho đất rung núi chuyển.
Nơi đó là hướng của Phi Lai Phong! Là tòa danh sơn cuối cùng của khu vực thành Tam Sơn, chính là sào huyệt cuối cùng của hung thú.
Đúng lúc này, có một đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện ở phía chân trời.
Khách quan mà nói, so với năm con quỷ khổng lồ thì lão ta chỉ như một chấm đen nhỏ.
Nhưng lão ta đứng trên không trung, như ánh mặt trời!
Thậm chí không nhìn thấy lão ta có động tác gì, năm con quỷ khổng lồ liền tan thành mây khói.
Lão ta không phát ra âm thanh, nhưng khí thế của lão ta đã ùn ùn kéo đến.
Cây gãy đá vỡ, chim bay thú chạy, ngay cả mây trên trời đều giống như bị khí thế của lão ta xua đi mất, nhất thời vạn dặm không mây.
Nhưng Ngọc Hành Phong đã vĩnh viễn sụp xuống.
Những hung thú trên núi kia… những yêu thú kia… những thứ bí ẩn kia…đều đã tan thành mây khói.
Khương Vọng chỉ nhìn điểm đen kia từ phía xa xa, đã cảm nhận thấy một loại sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng. Đó là nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng.
“Đừng nhìn.” Bạch Liên đưa tay che mắt hắn: “Một khi hắn ta phát hiện được tầm mắt của ngươi, chúng ta cũng phải chết.”
Tay nàng ta mềm mại như không có xương, hơi có vẻ lạnh lẽo.
Khương Vọng lui về phía sau một bước, rời khỏi tay nàng ta. Đương nhiên cũng thu tầm mắt đang nhìn về hướng Ngọc Hành Phong lại.
“Đi về thành Phong Lâm thôi, vừa đi vừa nói.” Bạch Liên nói.
Khương Vọng không nói gì đi sát bên cạnh.
“Sau này hung thú của thành Tam Sơn, sẽ giảm đi mất một nửa, ngươi trở thành đại cứu tinh của thành Tam Sơn rồi! Rất có hy vọng cưới được Tôn Tiểu Man. Cưới Đậu Nguyệt Mi cũng không phải là không có cơ hội đâu. Hay là cưới Đậu Nguyệt Mi cho lời nhé, cưới xong là được một cặp cả trai lẫn gái, quá lời!”
Khương Vọng không lên tiếng.
“Vốn còn muốn thuận tay phá hủy Phi Lai Phong. Nhưng mà lão già kia tới quá nhanh rồi. Thật là! Đại tuyển Quận đạo viện không cần cẩn thận giám sát sao? Chẳng qua ta cũng đã rất hài lòng rồi!”
Khương Vọng tiếp tục trầm mặc.
Bạch Liên thật ra cũng không để ý đến, nói tiếp: “Thật ra một cái Ngũ Quỷ Tồi Sơn Trận cho dù có dùng những vong hồn chết trận kia để gia cố thì cũng không thể đạt được hiệu quả như vậy. Quan trọng là Đậu Nguyệt Mi quá lợi hại, thần thông Bạt Sơn của nàng ta đã chặt đứt chân núi của Ngọc Hành Phong, không có hơn một trăm năm để tu bổ thì căn bản không thể nào khép lại được. Cho nên ngũ quỷ đẩy một cái liền đổ xuống.”
Bạch Liên nói liên miên không ngừng, giống như chỉ mình nàng ta cũng có thể tự mình nói chuyện đến tận cùng trời đất.
Khương Vọng buồn bực nói: “Lời ngươi nói luôn là nửa thật nửa giả, ta thật sự không biết rốt cuộc ngươi là loại người gì.”
Bạch Liên rất vui vẻ nói: “Đương nhiên chính là tuyệt thế mỹ nhân rồi, xinh đẹp hạng nhất!”
“…”
Khương Vọng rất muốn nói hắn không có ý này, nhưng mà hắn bỏ qua.
Hắn hiểu được ai cũng không thể chân chính hiểu rõ nữ nhân tên Bạch Liên này, trừ khi nàng ta chủ động bày tỏ tiếng lòng.
Nói đi cũng phải nói lại, ai có thể nói rõ, “tiếng lòng” của nàng ta, rốt cuộc có phải là “tiếng lòng” thật hay không đâu?
…
Ngọc Hành Phong sụp đổ, khu vực thành Tam Sơn chấn động.
Ở nơi không xa Ngọc Hành Phong, Đậu Nguyệt Mi một thân áo giáp bỗng nhiên xoay người, bay nhanh trở về phủ thành chủ.
Đáp xuống đất, cởi giáp, giãn mặt.
“Bảo Tiểu Man quay lại đi. Nó không cần phải đi xa như thế nữa rồi.”
Bà phân phó như vậy xong liền nhẹ bước đi vào thư phòng.
Biểu cảm của thống lĩnh Thành Vệ quân vẫn luôn thủ ở phủ thành chủ chuyển từ kinh ngạc sang kinh hỷ, cuối cùng vậy mà lệ rơi đầy mặt.
“Thuộc hạ lập tức đi ngay!”