Chương 146: Trong mây ai gửi cẩm thư đến
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đậu thành chủ vốn chuẩn bị hôm nay một mình đi đến Ngọc Hành Phong.
Đóng cửa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bà ta vẫn quyết định như vậy.
Sau khi lần lượt đưa con trai và con gái đi, bà ta cởi bỏ hồng trang mặc lên khôi giáp.
Một thân một mình quyết ý lần nữa khiêu chiến đỉnh núi kia.
Chỗ bà ta chọn, không phải là bên ngoài núi mà là bên trong lòng núi.
Nhưng không biết là may mắn hay là bất hạnh, bà ta đã không cần phải đi nữa rồi.
Từ nay về sau, Thụ Bút Phong đã sạch sẽ, Ngọc Hành Phong đã sụp đổ, trong khu vực thành Tam Sơn, ngọn nguồn hung thú chỉ còn lại Phi Lai Phong.
Số lượng hung thú chỉ còn một phần ba, đối với toàn bộ thành Tam Sơn mà nói đã không còn là áp lực không thể nào gánh nổi nữa.
Trên đường trở về thành Phong Lâm.
“Được rồi!” Bạch Liên vẫy hai tay, giống như cô bé mà nhảy lên hai cái: “Ta là loại người gì liền phải xem ngươi nghĩ như thế nào!”
“Ta không muốn nghĩ.” Khương Vọng chắp tay nói: “Tạm biệt trước.”
“Haizz.” Bạch Liên giang rộng hai tay, ngăn trước mặt hắn: “Tức giận rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy ngươi cười một cái ta xem.”
“…”
“Ngươi xem, quả nhiên là tức giận rồi!”
Khương Vọng không muốn dây dưa, bất đắc dĩ nói: “Ta muốn nhanh chóng trở về chăm sóc muội muội.”
“Chỉ biết chăm sóc muội muội thôi, tỷ tỷ ngươi không quan tâm đến sao?”
“Bạch Liên cô nương, ngươi còn có chuyện gì khác sao?”
Bạch Liên nhìn hắn, giống như hết sức thưởng thức dáng vẻ không thể làm gì của hắn, trong mắt chứa ý cười.
“Tỷ tỷ…” nàng ta bỗng nhiên thay đổi: “Không có chuyện gì, ngươi đi đi.”
Khương Vọng chỉ cảm thấy khó hiều, nhưng lúc này lòng hắn rất loạn, có thể thoát thân đương nhiên là chuyện tốt. Cho nên tung người liền rời đi, không chút do dự.
“Thật là một nam nhân nhẫn tâm.” Bạch Liên nhìn hình bóng hắn đi xa, nhẹ giọng cười.
Giọng nói nàng lúc này vẫn còn mềm mại đáng yêu.
Nhưng chỉ sau một cái xoay người, khí chất đột nhiên thay đổi.
Cơ thể bay lên, quanh người tỏa ra ngọn lửa màu trắng. Ngọn lửa kia cháy lên lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay tại lúc này, từ phía Ngọc Hành Phong, có một luồng sáng đen ầm ầm bay đến.
Cơ thể Bạch Liên như sao băng, mạnh mẽ va chạm với luồng sáng đen kia!
Ánh sáng đen tan ra, hiện ra một lão nhân mặc áo bào trắng. Khuôn mặt của lão ta tràn đầy nếp nhăn, không khác gì so với những lảo giả khác, nhưng mái tóc dài đen nhánh kia lại không tìm thấy dù chỉ một sợi tóc bạc.
Lão ta dừng trên không trung, cánh tay đưa ra, cơ hồ có vô số ánh sáng đen tuôn ra từ tay lão, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, một chưởng đè xuống.
Nhưng Bạch Liên ngay lúc va chạm kia đã lộn một vòng. Hóa thân thành một đạo ánh sáng trắng, bay xuyên qua kẻ bàn tay, bay về hướng đông.
“Hừ.”
Lão nhân tóc đen chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nhìn thấy động tác thế nào, cơ thể đã ở phía trước luồng sáng.
Luồng sáng trắng này giống như đã sớm có chuẩn bị, bẻ góc di chuyển.
Lão nhân tóc đen hiển nhiên không có kiên nhẫn mèo vờn chuột, lại lần nữa chặn luồng sáng trắng lại, một tay nắm lại.
Ánh sáng đen bay vụt ra trong nháy mắt liền trói luồng sáng trắng này lại.
Ánh sáng trắng chớp tát, hiện ra một cơ thể nữ nhân.
Nhưng lão nhân tóc đen lại nhướng mày, chân vừa nhấc lên liền đạp bước đi xa.
Nữ nhân kia cũng đồng thời tan biến như một làn khói, hóa ra không phải là chân thân.
Cơ hồ cùng lúc quanh thân Bạch Liên tỏa ra ngọn lửa trắng bay lên, một hạt sen trắng cũng rơi trên mặt đất.
Ngay lúc luồng sáng trắng chạy trốn, hạt giống trong nháy mắt liền nảy mầm, nở ra một đóa hoa sen nhanh chóng lớn lên.
Bạch Liên liền đứng lên trừ bên trong đóa hoa, tiện tay xóa sạch hiện trường, dán sát mặt đất nhanh chóng bay xa.
Ngay lúc nàng ta rời đi chưa lâu, lão nhân tóc đen đã đến đây, nâng mắt nhìn chung quanh, làm sao còn có thể nhìn thấy bóng người nào?
Dưới tay lão có một cao thủ truy tung, ở trên Ngọc Hành Phong bắt được một đạo hơi thở, chỉ cho lão ta phương hướng. Cho nên lão ta tự mình đến đây, nhưng lại bị nữ nhân giảo hoạt kia dùng phân thân để lừa gạt, liền bị mất dấu.
Bây giờ lại đợi cao thủ truy tung kia đến thì cũng đã muộn rồi.
Thật ra lão cũng không buồn bực, chẳng qua chỉ là thở dài một cái.
Khương Vọng tâm tình phức tạp về đến nhà, cũng không làm gì khác mà trực tiếp lên giường nằm.
Thời gian biểu của hắn luôn được sắp xếp rất kín, trừ thời gian làm bạn với Khương An An, rất ít có khoảng trống.
Bất luận là Khống Nguyên Quyết, Tứ Linh Luyện Thể, hay là Tử Khí Đông Lai kiếm quyết, đều cần một lượng thời gian tu hành lớn, đạo nguyên lại càng là thứ phải tích lũy theo thời gian.
Nhưng hiện tại hắn không muốn làm gì cả.
Trong đầu một chốc là Trang Quốc: bởi vì cái chết của Tả Quang Liệt, sứ giả Trang Quốc không lâu trước đây chịu nhục tại Sở Quốc, đạo viện ra sức cung cấp tài nguyên cho đệ tử, viện trưởng Đổng A nói những lời tâm can muốn hắn ra sức tu hành, tương lai ra sức vì nước.
Một chốc lại là Trang Quốc: là những chuyện mà hắn chứng kiến nghe được từ đường cái ngõ nhỏ, là những người nông dân cần cù, những thợ săn không màng nguy hiểm tính mạng, người hái thuốc, là vô số những người không thể nào tự vệ trước nanh vuốt của hung thú.
Cho đến bây giờ, hắn cũng không biết lựa chọn của hắn khi ở Ngọc Hành Phong là đúng hay sai.
Từ khi còn nhỏ Khương Vọng đã là một người rất có chủ ý. Nói muốn thi vào đạo viện, liền không ngại cực khổ, từ nhỏ đã rời khỏi nhà. Muốn nhìn thấy phong cảnh trên trời dưới đất, liền một đường đi đến tận giờ.
Hắn luôn luôn có mục tiêu kiên định, duy chỉ có lúc này, hắn cảm thấy mê mang.
Trang Quốc là nơi mà hắn sinh ra và lớn lên, hắn đương nhiên rất nhiệt tình yêu thương đất nước này.
Nhưng mà lựa chọn của hắn, đối với đất nước này, là yêu sao?
Hắn không có đáp án.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng hạc kêu, liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy một đám mây trắng hạ xuống, hóa thành một con hạc nhỏ, lượn vài vòng trong viện, nhìn qua cũng không đinh tấn công.
Khương Vọng hơi nghi ngờ đẩy cửa đi ra, con hạc nhỏ hóa ra từ mây kia liền vẫy cánh, bay đến trước mặt hắn, hóa thành một phong thư.