Chương 150: Thì sao
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn vinh quang rớt xuống phúc địa thứ hai mươi sáu - Động Linh Nguyên, mỗi tháng sinh công chỉ còn 1550 điểm. Cộng với số công còn lại, tổng cộng là 3390 điểm.
Bây giờ thủ đoạn công sát đã đủ, hơn nữa có nhiều đạo thuật hắn có thể khai triển, những thứ công này hắn không thể lãng phí được. Dù sao phúc địa là đạt được ngoài ý muốn, theo tình hình trước mắt, hắn sớm muộn cũng sẽ có ngày bị người khác đuổi ra.
Do dự một lúc lâu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn chuyển ánh mắt về Luận Kiếm Đài.
Đây là Luận Kiếm Đài Cửu phẩm. Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, lên đài này chiến đấu với đối thủ.
Hắn đột nhiên nhớ đến lúc hắn một kiếm đánh tới, Lâm lão gia tử có nói một câu…
“Nhìn hắn có vẻ như, trong Du Mạch cảnh hoàn toàn không có địch thủ!”
Bây giờ lực chiến đấu của hắn, tự phụ trong ba thành Phong Lâm, Tam Sơn, Vọng Giang đã đạt đến mức đó.
Vậy nếu so với toàn bộ thiên hạ thì sao?
Còn nếu ở bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh thần bí khó lường này thì lại thế nào?
…
Khương Vọng từng bước đi lên đài luận kiếm loang lổ dấu vết kia.
Sau khi trừ mười điểm công, đài luận kiếm bỗng nhiên bay lên, thẳng đến tinh hà!
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng bước lên đài luận kiếm lúc khiêu chiến phúc địa, chân chính mang ý nghĩa tìm đối thủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Giọng nói ôn hòa đã lâu chưa nghe thấy kia vang lên: [Bắt đầu hành trình đài luận kiếm, mời viết xuống tên của ngươi, mở ra bảng xếp hạng luận kiếm.]
Một tờ giấy trắng bỗng nhiên xuất hiện từ hư không, lơ lửng trước mặt, đồng thời còn có thêm một cây bút lông cũng xuất hiện.
Với sự thần bí của Thái Hư Huyễn Cảnh, muốn biết tên của hắn quá mức dễ dàng. Nhưng giọng nói này không trực tiếp dùng tên của hắn mà yêu cầu Khương Vọng tự mình viết ra.
Nhớ đến Tả Quang Liệt đã chết nhưng vẫn khiến đàn chủ Thanh Ngọc đàn sợ hãi, chần chừ hồi lâu mới dám khiêu chiến kia.
Điều này chứng tỏ, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, Tả Quang Liệt còn có một thân phận khác.
Nghĩ đến đây, Khương Vọng nhấc bút viết xuống – Độc Cô Vô Địch.
Đây đương nhiên không phải phong cách của hắn, đổi lại là Hoàng A Trạm hoặc là Đỗ Dã Hổ thì lại hợp lý hơn, người trước có sở thích khoác lác, còn người sau lại là trời sinh hiếu chiến dữ tợn.
Chẳng qua Khương Vọng nghĩ, một cái tên như vậy có thể càng khiến cho đối thủ muốn chiến đấu. Hắn hao tốn điểm công để sử dụng đài luận kiếm, không phải là để khiêu chiến sao?
[Độc Cô Vô Địch trước mắt chưa lọt vào hạng 100 trong Du Mạch, chưa có xếp hạng. Có muốn ngụy trang hay không?]
Khương Vọng không cần nghĩ liền lựa chọn ngụy trang. Dùng tên giả không phải là để ngụy trang sao?
Sau đó hắn phát hiện lại bị trừ mất mười điểm công, cũng may thứ này không phải chỉ dùng được một lần.
[Cửu phẩm luận kiếm đài đang ghép trận]
[Ghép trận thành công!]
Khương Vọng phục hồi tinh thần lại thì đã ở trong một căn phòng bốn phương tám hướng, trên đầu, bốn bề đều có vách tường, không hề có cửa sổ. Mặt đất bằng phẳng, tầm nhìn rộng lớn, nhìn không sót thứ gì.
Mà đối diện với hắn là một đạo nhân cả khuôn mặt lẫn thân hình đều tròn vo đang chậm rãi mở mắt.
“Độc Cô Vô Địch?” Lúc gã cau mày, cả nửa trên của cái mặt béo phệ đó đều giống như đang lõm xuống, nói tiếp: “Tên kêu như vậy mà dáng vẻ lại chẳng có gì khác lạ, xem ra là một cao thủ.”
Sau khi được Thái Hư Huyễn Cảnh ngụy trang, mặt của Khương Vọng rõ ràng đã bị điều chỉnh thành vô cùng đẹp trai, cơ hồ có thể sánh ngang với Triệu Nhữ Thành. Lại chỉ đổi lại được một đánh giá thường thường không có gì lạ.
Khương Vọng cũng nhìn tên của đối thủ đầu tiên của hắn ở Thái Hư Huyễn Cảnh – Chân Vô Địch!
Cái tên này khiến cho mí mắt của hắn giựt giựt. Có một loại cảm giác bị nhắm vào. Có ý gì chứ, chẳng lẽ Độc Cô Vô Địch của hắn là vô địch rởm sao?
Pháp khí trường kiếm của Khương Vọng hiện hình trong tay nhưng không phóng thích kim quang tiễn như lúc ở trong thực tế. Ngoại vật muốn thể hiện hoàn toàn năng lực ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh cần hao tổn điểm công, đối với Khương Vọng hiện tại mà nói là được không bằng mất.
“Vậy thì đến đây đi!”
Chân Vô Địch vẫn đang đứng dong dài, kiếm quang của Khương Vọng đã chuyển động, thân mình đã phóng đến.
Kiếm thuật của hắn chính là được mài giũa ra từ trong chém giết. Từ trước đến giờ chính là vượt lên giành được thế chủ động, sau đó chiếm trung tuyến, nên đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian.
Từ khi đứng đầu ngoại môn về kiếm thuật, đến khi trở thành người đứng đầu năm nhất ở Tam Thành Luận Đạo, một kiếm chắn cửa ở thành Vọng Giang, những chuyện này đã cho hắn sự tự tin cực kỳ lớn. Khí thế thuộc về hắn đã từ từ được dưỡng thành.
Một kiếm này giống như rồng bay ngang trời, uốn lượn và có khí thế như điện.
“Chó chết!” Chân Vô Địch trong lúc cấp bách vẫn kịp mắng một câu, đưa tay đến trước người nhấn một cái, một luồng nước xoay tròn tạo thành tấm khiên che trước người gã, ngăn lại mũi kiếm!
“Đánh lén ta!” Gã lại gào lên.
Tay mập chém xiên, một luỡi đao lửa bén bay ra.
Cùng lúc đó, dây leo từ dưới đất mọc lên, quấn lấy Khương Vọng.
Tu sĩ Du Mạch cảnh căn bản không thể nào khắc ấn đạo thuật thuấn pháp, có thể gần như cùng một lúc thi triển nhiều đạo thuật tấn công như vậy, cho thấy gã mập này đã sớm bấm niệm pháp quyết chuẩn bị rồi. Lại còn ở đây la hét Khương Vọng đánh lén.
Nhưng bình tĩnh suy xét lại, đạo thuật của gã thật sự rất tinh chuẩn xảo diệu.
Khương Vọng cảm thấy hưng phấn. Hắn căn bản không thể gặp được đối thủ như vậy ở đạo viện thành Phong Lâm. Hoặc là quá mạnh, chênh lệch mấy bậc, hoặc là quá yếu, không chịu nổi một đòn. Căn bản khó có thể cảm nhận được niềm vui lúc chiến đấu.
Tim hắn vẫn đang hưng phấn nhưng tay của hắn lại vững vàng như được đúc bằng sắt, dùng lực khống chế siêu mạnh, điều khiển kiếm lùi khỏi tấm khiên nước một chút, không tiến sâu vào trong khiên nước, tránh bị gợn nước quấn lấy.
Hắn tung người bay lên cao, tránh thoát khỏi lưỡi đao lửa, đồng thời thu kiếm về, muốn chém đứt dây leo đang quấn đến.
Hắn nhanh chóng nhận ra có điều không đúng.
Kiếm của hắn quá nặng!