Chương 153: Ta không phải thiên tài
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lúc rút kiếm ra khỏi vỏ, khí thế cả người Khương Vọng đã khác biệt.
Nếu như nói, trước khi Khương Vọng rút kiếm, còn cười toe toét, thanh tú ôn hòa, trong mắt binh lính bên ngoài ở đây, hắn giống như con cừu non đợi làm thịt.
Như vậy sau khi rút kiếm, hắn đã là hổ dữ cắn nuốt người!
Kiếm có ba thước, mũi kiếm bảy đốt ngón tay!
Mũi kiếm một đốt ngón tay chính là cực hạn của võ giả phàm tục, vượt qua một đốt ngón tay, chính là siêu phàm.
Mũi kiếm bảy đốt ngón tay đã như tấm lụa.
Người biết hàng gặp một lần, liền sẽ biết hung hiểm.
Triệu Lãng vung ra hai mũi khoan nước, dưới chân dời một bước, đằng xà tự đi lên trước.
Mũi kiếm nghiêng đến, xé khoan nước ra. Thân thể Khương Vọng đã ở trước kiếm, trở tay kéo kiếm về, cắt đứt đằng xà. Hắn vừa xoay người né qua một phát diễm đạn, đang muốn xông lên trước thì bỗng nhiên bóp chặt thế kiếm, đột ngột nhảy vọt lên từ mặt đất.
Chỗ vừa đứng xuất hiện một bức tường đá.
Đạo thuật Triệu Lãng khắc ấn thuấn phát ở Chu Thiên Cảnh là Thạch Tường Thuật. Môn đạo thuật này cũng không cao minh, nhưng y lại sử dụng cực kì tài tình. Lấy Khương Vọng làm trung tâm tạo dựng tường đá, đem một môn đạo thuật phòng ngự thuần túy, dùng ra hiệu quả vây khốn và tổn thương kẻ địch.
Khương Vọng nhanh chóng lách mình, lao mạnh xuống từ không trung.
Lại có một bức tường đá nghiêng trước người hắn, ngăn đường đi lại.
Khương Vọng dùng kiếm dẫn người, trực tiếp đánh nát tường đá. Nhưng Triệu Lãng đã thoát thân sang một bên, tường đá vắt ngang, ngăn giữa y và Khương Vọng lần nữa.
Khương Vọng dứt khoát tản đi đạo thuật đã ngưng tụ đến một nửa, người chuyển động theo kiếm, mũi kiếm mở ra bức tường đá này. Hắn đưa chân đạp một cái, tường đá ngã xuống đất vang ầm.
Nhưng đã không thấy bóng dáng Triệu Lãng đâu.
Sau tường đá là một bức tường đá khác.
…
Chơi mê cung với Triệu Lãng cũng không phải là một lựa chọn tốt, nhất là mê cung này còn lập tức biến ảo theo sự thao túng của đối thủ.
Khương Vọng dứt khoát phóng người lên, nhảy vọt lên tường đá.
Nghênh đón hắn là diễm đạn gào thét mà tới.
Khương Vọng xoay người trên không trung, bước chân nhẹ nhàng điểm một cái trên tường đá, liền cầm kiếm đuổi thẳng đến.
Mà dây leo chẳng biết lúc nào bò lên trên tường đá bỗng nhiên nổi lên, quấn lấy mắt cá chân của Khương Vọng.
Ánh kiếm lượn quanh, cắt đứt dây leo. Đồng thời, Khương Vọng cũng chỉ có thể di chuyển sang một bên, kéo ra khoảng cách với Triệu Lãng.
Từng lưỡi dao gió súc thế đã lâu lao tới, ào ào phát ra tiếng gió sắc bén.
Phen này hai người chiến đấu, ngươi tới ta đi, lộ ra đặc sắc. Binh lính ngoài sân thấy mà ngạc nhiên than phục không thôi.
Một mặt, bọn hắn bỏ xuống sự khinh thường đối với đệ tử đạo viện. Mặt khác, họ cũng càng thêm kính trọng Triệu Lãng.
Lúc này Khương Vọng đã vứt bỏ đạo thuật, Về mặt lý giải, sử dụng đạo thuật, hắn còn kém xa Triệu Lãng, trên cơ bản không có quá nhiều không gian phát huy, nhiều lần bị mạnh mẽ cắt ngang.
Hắn dứt khoát chuyên chú rèn luyện kiếm thuật.
Lúc này hắn không còn câu nệ trong năm thức sát pháp, mà nhào nặn Tử Khí Đông Lai kiếm quyết, dần dần dung nhập trong mỗi một kiếm. Đến lúc sau, mỗi một kiếm đều có thể hóa thành sát pháp, mỗi thức sát pháp lại tùy ý xoay chuyển.
Mỗi một kiếm đều là kiếm Tử Khí Đông Lai.
Quá trình này gian nan mà dài lâu, may mắn Triệu Lãng cố ý thành toàn. Mặc dù đạo thuật vận dụng vô cùng xảo diệu, nhưng từ đầu đến cuối y không ra tay quyết định thắng bại, mà chỉ luôn ép buộc Khương Vọng tiến bộ.
Mỗi khi kiếm thuật của Khương Vọng mượt mà hơn, y iền tăng uy năng của đạo thuật lên. So với chiến lực Triệu Lãng biểu hiện ra ngoài trước mắt, chút lực khống chế này càng kinh khủng hơn.
Cuối cùng, Khương Vọng xoay người nhảy ra bên ngoài sân, làm một lễ thật sâu với Triệu Lãng.
“Cảm tạ Triệu huynh thành toàn!”
Lúc này hắn cầm kiếm trong tay, kiếm đã viên mãn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kiếm, mỗi một kiếm đều là sát pháp.
“Cám ơn cái gì.” Triệu Lãng cười cười: “Về sau, nói không chừng chũng ta chính là chiến hữu.”
Y không hổ là nhân tài giúp đỡ Ngụy Nghiễm quản lý quân doanh, đánh một trận ở mức vừa phải, vừa đưa ra ân tình, lại giáo dục cấp dưới. Lúc này vẫn không quên lôi kéo người một chút.
Thắng bại đương nhiên không cần bàn nữa.
Các binh lính dưới sân đều sung sướng giật dây: “Đúng vậy, huynh đệ có thân thủ tốt như vậy, đừng thi vào Quận viện, đến quân doanh chúng ta đi! Đều là hán tử hùng dũng oai vệ!”
Những lời này. Hán tử hùng dung oai vệ phóng khoáng thì có phóng khoáng, nhưng có lực hấp dẫn gì chứ? Mặc dù trong Thành Đạo viện không có sư tỷ nổi danh nào, nhưng nghe nói trong Quận viện thì rất nhiều, rất nhiều nữ tu sĩ xinh đẹp.
Trong lòng Khương Vọng đã cự tuyệt những người này không chút do dự, nhưng trên mặt hắn lại nóng bỏng hùa theo: “Giờ mà nói đến việc thi vào Quận viện thì còn sớm lắm, đến lúc đó mới quyết định.”
Hôm nay đến doanh địa Thành Vệ quân, có thể nói là thu hoạch tràn đầy. Sau khi cẩn thận ước định với Triệu Lãng, chờ y có thời gian rảnh lại đến thỉnh giáo, Khương Vọng liền dẫn Đường Đôn rời đi.
...
Các binh lính ào ào tan đi, Triệu Lãng dừng trong chốc lát, mới nhìn thấy Ngụy Nghiễm xách đao đi tới.
“Có hoa không quả.” Hắn ta lên tiếng giễu cợt.
Triệu Lãng cười khổ: “Nếu ta phá cảnh dễ dàng giống như ngươi, thì cũng không đến nỗi dùng thời gian trên những thứ này. Ta lên tiểu chu thiên đã phí nhiều thời gian như vậy, nhưng vẫn không dựng được hoàn toàn. Thật vất vả hoàn thành vòng tuần hoàn đại chu thiên, lại tiến triển chậm chạp, chậm chạp không thấy được Thiên Địa Môn. Quân đội lại là một nơi cần chiến lực như thế, không suy nghĩ nhiều đạo thuật một chút, thì có thể làm sao?”
Y nói rất đơn giản, vẻ mặt cũng rất bình thản.
Nhưng muốn đạt tới trình độ gần như tinh thông tất cả đạo thuật cấp thấp thông dụng như y, phải hao phí bao nhiêu mồ hôi trong đó?
Bây giờ y có thể thản nhiên đảm nhiệm phó tướng của Thành Vệ quân thành Phong Lâm, đứng chung với Ngụy Nghiễm, dễ dàng tiếp nhận sự sùng kính của cấp dưới.
Nhưng điều y vượt qua, không chỉ là khoảng cách giữa một người bình thường và thiên tài.
Những gian khổ mà y đã trả giá không phải bình thường người có thể tưởng tượng ra được.