Chương 152: Kiếm có ba thước, mũi kiếm bảy đốt ngón tay!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn mới chỉ hoàn thành chương Thanh Long trong Tứ Linh Luyện Thể quyết, vẫn chưa đạt đến Tứ Linh giao hội. Việc vận dụng đạo thuật cũng còn nông cạn, đến nay hắn còn chưa tìm được cách thức vận dụng mới đối với bất kỳ môn đạo thuật nào, càng đừng nói tới việc mở đường thăng hoa.
Chỉ nói riêng về Tử Khí Đông Lai kiếm quyết, hắn đã thật sự tu tới viên mãn sao?
Trong Du Mạch Cảnh, chỉ trong phạm vi tầm mắt hắn đạt tới, không gian tiến bộ đã vô cùng lớn.
Thất bại không đáng sợ, điều đáng sợ là không thể đối mặt với thất bại một cách chính xác.
...
Muốn đối phó Chân Vô Địch, việc đầu tiên là phải quen thuộc loại tổ hợp đạo thuật tầng tầng lớp lớp kia của gã.
Mặc dù giáo tập đạo viện luôn nhấn mạnh học rộng không bằng học tinh thông, học lộn xộn không bằng học chuyên môn, Khương Vọng cũng cho rằng đó là lời vàng ngọc. Nhưng nếu thật sự có thiên tư hơn người, tu giả vẫn nên phát triển toàn diện, như vậy chiến lực chân thực sẽ vô cùng kinh khủng.
Mà dạng tu giả này, trong ấn tượng của Khương Vọng có một vị, đó chính là phó tướng của Ngụy Nghiễm, Triệu Lãng.
Lúc này Khương An An còn đang ở Minh Đức Đường, Khương Vọng liền dẫn Đường Đôn đi trụ sở của Thành Vệ quân thấy chút việc đời.
Đối với Đường Đôn, có thể quan sát Khương Vọng chiến đấu trong khoảng cách gần, đương nhiên là chuyện cầu mong còn không được.
Trụ sở Thành Vệ quân ở Nam Giao, lại càng gần trấn Phượng Khê hơn một chút so với thành Phong Lâm.
Đoạn thời gian trước sản nghiệp của Khương gia đã lần lượt được trả lại. Khương Vọng không có lòng kinh doanh, toàn bộ sản nghiệp lấy danh nghĩa của Khương An An quyên cho thị trấn. Hàng năm sẽ lấy ra phần lãi gộp của tiệm bán thuốc, giúp đỡ trẻ con nghèo khó của trấn Phượng Khê đi học.
Hắn cũng không lo việc có người nào đó trong trấn kiếm lời trung gian, bỏ vào túi riêng. Bởi lẽ, việc hắn có thể lấy được sản nghiệp về từ trong tay Lâm gia ở thành Vọng Giang, cũng đã tạo nên uy vọng không nhỏ ở trấn Phượng Khê.
Sở dĩ chuyện này dùng danh nghĩa của Khương An An làm, là bởi vì đối với những thứ phúc báo thiện ác, mặc dù Khương Vọng không phải quá tin tưởng. Nhưng nếu như có, hắn hi vọng có thể phù hộ cho An An.
Trên đường, Khương Vọng thuận miệng nói: “Lúc trước ta và Trương Lâm Xuyên sư huynh cùng đi trấn Đường Xá, sao ngươi không nghĩ tới việc đi tìm huynh ấy giúp đỡ? Huynh ấy mạnh hơn ta nhiều.”
Đường Đôn đàng hoàng nói: “Mặc dù Trương sư huynh rất khách khí, nhưng là loại người không thân thiết lắm.”
Nói xong y lại liên tục xua tay: “Ta không phải nói xấu hắn, nhưng, chính là một loại cảm giác.”
Hiện tại y không còn nói lắp nữa nhưng bản tính chất phác vẫn không thay đổi.
Khương Vọng cũng lơ đễnh hỏi: “Trương sư huynh vốn là người cao ngạo từ trong xương cốt.”
Khi đang nói chuyện, hai người đã đến bên ngoài doanh địa của Thành Vệ quân.
Sau khi binh lính thủ vệ thông báo, không bao lâu Triệu Lãng đã chạy tới.
“Khương lão đệ có gì muốn làm sao?”
Bọn họ từng gặp nhau trong trận chiến ở trấn Tiểu Lâm, hơn nữa, hiện tại Đỗ Dã Hổ đã vào Cửu Giang Huyền Giáp, thanh danh của Khương Vọng hiện giờ cũng không phải dạng thấp nên Triệu Lãng vẫn rất khách khí.
Đương nhiên, dù sao họ cũng không quen biết nên cũng không quá thân thiết.
“Triệu đại ca, chuyện là như vậy.” Khương Vọng giải thích nói: “Hiện tại ta tu hành đến một bình cảnh, vẫn luôn suy nghĩ, nếu như gặp phải đối thủ tinh thông các loại đạo thuật, thì nên đối phó thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra đầu mối, ta liền nghĩ nếu không trực tiếp thử bằng đao thật thương thật một chút. Trong những người ta quen biết, cũng chỉ có Triệu đại ca có thủ đoạn đạo thuật phong phú như thế.”
“Thì ra là ngươi đến tìm người bồi luyện!” Đa số hán tử trong quân làm việc rất trực tiếp, Triệu Lãng không chút nhăn nhó, dẫn hai người đi đến diễn võ trường trong doanh địa: “Vừa lúc ta cũng rất tò mò với kiếm thuật của Khương lão đệ.”
Người trong quân vốn hiếu chiến, vừa nghe nói Triệu phó tướng của bọn họ chuẩn bị giao đấu với đệ tử đạo viện, trên đường đi, cả quân doanh đều sôi trào.
Đến khi đến diễn võ trường, các binh lính đã vây kín nơi này ba tầng trong ba tầng ngoài.
Đường Đôn rất khẩn trương, nhỏ giọng hỏi Khương Vọng nói: “Hắn đánh thua sẽ không quần ẩu chúng ta chứ?”
Khương Vọng trợn trắng mắt. Đường Đôn cũng tin vào hắn thái quá rồi.
Làm phó tướng của Thành Vệ quân, ít nhất Triệu Lãng cũng là tu sĩ Chu Thiên Cảnh bát phẩm, nói không chừng đã là Thông Thiên Cảnh thất phẩm.
Mà y lại xuất thân quân ngũ, thân kinh bách chiến, đệ tử đạo viện chỉ biết đóng cửa khổ tu tuyệt đối không thể sánh được.
Đi trên diễn võ trường, Khương Vọng cười khan nói: “Triệu đại ca, huynh chỉ là chỉ điểm ta một chút, đâu nhất thiết phải để nhiều người đến xem như vậy chứ?”
Triệu Lãng cười ha ha: “Không sao, vừa lúc cho bọn gia hỏa này học hỏi thêm từ đệ tử ưu tú của đạo viện, tránh việc không biết trời cao đất rộng!”
Triệu Lãng này trông mày rậm mắt to, nhưng cũng không phải thứ tốt. Khương Vọng còn đang nghĩ sao y dễ nói chuyện như vậy đâu. Thì ra là thuận tay kéo hắn làm bia ngắm, vừa lúc có thể kích thích ý chí chiến đấu của binh lính dưới tay, lại có thể dạy học tại hiện trường.
“Đúng vậy! Cho chúng ta học một ít đi!”
Binh lính ngoài sân la to.
“Bảo các huynh đệ nhìn xem uy phong của đệ tử đạo viện!”
Còn có người tương đối lém lỉnh:” Đánh bại Triệu Lãng! Bắt hắn phải nằm xuống!”
Đạo viện, Binh bộ, Tập Hình Ti là ba nơi tu giả tập trung nhiều nhất. Người của mỗi bên cũng đều có sự kiêu ngạo, không phục của mình.
Ở trong đó, đạo viện lấy bồi dưỡng tu sĩ làm chủ, thi vào khó khăn nhất, tài nguyên cũng rất phong phú.
Đệ tử đạo viện muốn vào Binh bộ hoặc Tập Hình Ti đều rất dễ dàng, mà tu sĩ hai nơi này muốn vào Đạo viện học tập thì lại tương đối gian nan.
Những đại đầu binh này nhìn thấy Khương Vọng tiến vào quân doanh, sao có thể không mang theo ý xấu muốn thấy hắn mất mặt.
Nhìn thấy loại tình huống này, Khương Vọng cũng biết không có cách nào trốn tránh. May mà nhiều lắm chỉ bị trào phúng một đợt, lại không có tổn thất thực tế gì. Dù sao cũng tốt hơn bỗng dưng mất công trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
“Vậy, Triệu đại ca, xin mời!”