Chương 160: Vậy thì người này là ai đây?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lại nói đến Bạch Liên bị một quyền đánh bay, cả người bay ngược trên không trung, ngọn lửa màu trắng bị đánh tan, toàn bộ đạo thuật hộ thân đều vỡ vụn.
Nàng ta hiểu rõ bản thân đã không còn cơ hội, đang muốn dùng chút sức lực cuối cùng để tự vẫn.
Nhưng đột nhiên lại cảm nhận được một chút ấm áp.
Cơ thể đang bay ngược của nàng ta được một cái ôm ấm áp bao lấy.
Có người đón được nàng ta.
Nhưng người này thật là yếu quá, ngay cả dư lực mà Quý Huyền đánh lên người nàng ta cũng không chịu được. Chỉ trong nháy mắt lúc đón được nàng ta, đã bị dư lực trên người nàng ta khiến cho bay ngược theo, còn phun ra một ngụm máu tươi vào trong cổ áo của nàng ta.
Máu kia, nóng hổi.
Trong mơ hồ, Bạch Liên cảm thấy được hai người rơi xuống mặt đất, lại liên tục lăn rất nhiều vòng. Nhưng người kia lúc nào cũng đều ở phía dưới, nàng ta lúc nào cũng được một cái đệm thịt đỡ lấy.
Nếu không lão nương liền thật sự mệt chết rồi, nàng ta nghĩ.
Người này thật sự rất yếu.
Bạch Liên cảm thấy mình lại nhanh chóng được ôm lấy, sau đó người này đại khái là đang chạy băng băng. Từ tần suất thở dốc của hắn, cùng với sự tiếp xúc cơ thể, tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực, có thể thấy hắn đã kiệt sức rồi.
Tiếng gió gào thét bên tai nói cho Bạch Liên biết, tốc độ đã chậm lại.
Tiếp tục như vậy sẽ chết sao? Căn bản không thể chạy thoát được sao?
Chỉ là có thêm một người tự tìm đường chết…
Người này là ai vậy?
Tại sao ta có thể có một bộ hạ ngu xuẩn như vậy?
Không, không đúng. Sẽ không có bất kỳ bộ hạ nào của ta xuất hiện ở đây.
Tất cả bọn họ đều rất thông minh, rất lý trí.
Vậy thì người này là ai đây?
Mí mắt giống như nặng tựa ngàn cân, Bạch Liên phát hiện hóa ra mở mắt lại là một chuyện khó khăn như vậy.
Nhưng nàng ta hít một ngụm khí, nàng ta nhất định phải làm được chuyện mà nàng ta muốn làm.
Vậy là, mở mắt.
Bạch Liên miễn cưỡng mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ đung đưa.
Đó là sự xóc nảy sinh ra khi chạy băng băng.
Nàng ta miễn cưỡng tập trung tinh thần, kiềm chế tầm mắt. Từ góc độ dưới cằm nhìn lên, rốt cuộc nhìn thấy rõ mặt của người này.
Cằm hơi tròn, mũi không nhọn. Đôi môi nhếch lên tràn đầy máu tươi, sống mũi ngược lại rất thẳng, một đôi mắt trong trẻo đang nhìn về phía trước.
Là Khương Vọng à. Nàng ta nghĩ.
Sau đó liền hoàn toàn hôn mê.
Khương Vọng vẫn quay lại.
Hắn đương nhiên biết nguy hiểm, cũng rất rõ rằng quay lại là cửu tử nhất sinh.
Nhưng bất luận thế nào, Bạch Liên đã cứu hắn một mạng, hắn không thể xoay người bỏ đi được.
Không thể nào giả vờ không biết tình cảnh của nàng ta, lại càng không thể nghe như không nghe được.
Hắn dè dặt ẩn trốn, không dám lộ ra chút chiến ý nào để tránh bị phát hiện.
Nhưng Bạch Liên đại chiến cùng với Quý Bạch, uy thế kinh người.
Ngay cả dư lực hắn cũng khó mà thừa nhận được, liền lùi rồi lại lùi sau đó lại khẽ khàng lại gần.
Hắn vẫn luôn luôn tìm cơ hội, nhưng loại đại chiến cấp bậc này, quả thực hắn không đủ khả năng để tham chiến.
Đổi vô số vị trí, tìm vô số góc độ, cũng căn bản không thể nào xen vào.
Hắn cầm kiếm hồi lâu nhưng lại không thể rút kiếm ra khỏi vỏ!
Hắn đang chờ, chờ cơ hội tung ra một kiếm khiến trời long đất lở, chờ thời khắc huy hoàng đó.
Nhưng Quý Huyền không phải Hùng Vấn, y không bị Bạch Liên lấn ép, Nội Phủ Cảnh đỉnh phong không phải là cảnh giới mà Đằng Long Cảnh có thể sánh bằng.
Sau khi mở Thiên Địa môn, mỗi một cảnh là một thế giới mới. Cách nói này không hề sai.
Trong một trận chiến như vậy, những điều bổ ích có thể đạt được nhiều không cần nói.
Nguy hiểm luyện tâm, đạo tâm luyện kiếm.
Nếu tối nay hắn có thể xuất ra một kiếm, thì thế giới của hắn sẽ từ đó mà thay đổi.
Một trận chiến khiến hắn ta hoa cả mắt, đột nhiên, Bạch Liên bị đáng bay ra ngoài.
Hơn nữa còn vừa đúng hướng hắn đang lổm ngổm ẩn núp.
Không kịp suy nghĩ, thân thể còn nhanh hơn lý trí.
Hắn lao ra, đón được Bạch Liên.
Kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, nhưng hắn đã xuất được một kiếm!
Trong trận chiến của các cường giả, thiếu niên lang động thân bay ra.
Phụt!
Trong nháy mắt lúc đón được cơ thể Bạch Liên, dư lực một quyền của Quý Huyền đã mãnh liệt mà đến, dễ dàng xé rách lớp phòng ngự của hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Bị đánh bay, rơi xuống đất, điên cuồng lăn mấy vòng.
Hắn lăn lông lốc rồi bò dậy, ôm lấy Bạch Liên chạy như điên.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết điên cuồng vận chuyển, bổ sung thể năng, hắn chưa bao giờ chạy nhanh được như vậy.
Chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét không ngừng bên tai.
Trong lòng hắn biết rõ chưa chắc có thể trốn thoát nhưng hắn nhất định phải thử một lần.
Đến lúc phía sau truyền đến tiếng sóng gầm gào, hắn mới biết sau lưng có biến, nhưng hắn thậm chí không dám dừng lại quay đầu liếc nhìn chút nào.
Cho nên căn bản không biết sau lưng xảy ra chuyện gì.
Hắn không trực tiếp chạy về hướng thành Phong Lâm mà chạy về hướng thành Vọng Giang, sau đó vòng về hướng đông, chuyển rồi lại chuyển, cuối cùng mới đi về hướng bắc.
Hiện tại hắn đã có hai Đạo Toàn, đạo nguyên đầy đủ, có thể một hơi chạy về thành Phong Lâm.
Nhưng hắn không làm vậy, mà sau khi dọn dẹp dấu vết để lại, tùy ý xông vào núi.
Hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì, tại sao Quý Huyền vẫn chưa đuổi đến đây, khiến cho hắn có thể tranh thủ thời gian quý báu. Nhưng hắn vô cùng rõ ràng, tốc độ của hắn còn lâu mới bằng Quý Huyền, một khi bị lộ hành tung, rất dễ dàng bị đuổi kịp.
Lúc này, một người chạy như điên trên đường không thể ngờ chính là mục tiêu rõ ràng nhất.
Cho nên hắn muốn tìm một chỗ để trốn.
Tìm được một sơn động, sau khi đánh chủ nhân của nơi này – một con gấu đen bình thường – một trận tơi bời, Khương Vọng ôm lấy Bạch Liên trốn vào trong sơn động.
Nhưng hắn vẫn chưa giết chết con gấu đen mà vẫn cho nó ở trong sơn động, ngụy trang.
Đến lúc này, hắn mới có thời gian xem xét vết thương của Bạch Liên.
Trong sơn động rất khô ráo, con gấu đen này có yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh sống.
Thật cẩn thận đặt Bạch Liên nằm ngang trên mặt đất, Khương Vọng tiện tay ngưng tụ một quả cầu lửa, treo trên không trung để chiếu sáng.