Chương 159: Vằn nước như tuyết vụn
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quý Huyền bỗng dưng mở mắt.
Y không thể tin được, tại giờ này phút này lại phải cúi đầu trước một lão già, Tống Hoành Giang còn dám nói như vậy, dám đưa ra yêu cầu như thế!
Sự bá đạo của Tống Hoành Giang đương nhiên y biết.
Tống Hoành Giang mạnh mẽ y cũng từng nghe đồn qua.
Nhưng thế này là sao?
Dám làm nhục Quý Huyền y?
Cho dù là quốc chủ hay đại tướng quân, cũng chưa từng có thái độ như vậy đối với y.
Trong nháy mắt, y không thể tin được đây lại là sự thật.
Nhưng nhìn mắt của Tống Hoành Giang.
Cặp mắt vẫn đục, mơ màng lúc trước giờ lại tỏa sáng kinh người.
Y không thể không tin đây chính là sự thật được.
Đây chính là điều kiện của Tống Hoành Giang.
Bởi vì ông ta là Tống Hoành Giang!
…
Trong biên giới Trang Quốc, Trang Thừa Càn cai quản trên đất, Tống Hoành Giang quản dưới nước. Đây chính là quy ước lập quốc của Trang Quốc!
Trên lý thuyết mà nói, thủy quân Thanh Giang, cùng cấp bậc với quốc quân Trang Quốc.
Toàn bộ tám trăm dặm Thanh Giang đều là nơi thuộc quyền thống trị của Tống Hoành Giang. Hai bên bờ Thanh Giang đều nằm dưới quyền cai quản của Tống Hoành Giang.
Tống Hoành Giang bắt được kẻ vượt rào, muốn giết chết y cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Quý Huyền rất rõ, quận trưởng Thanh Hà sẽ không ra mặt, thành chủ những thành phụ cận như thành Vọng Giang hay Phong Lâm cũng sẽ không ra mặt, thậm chí triều đình Trang Quốc bên kia cũng sẽ không có ai ra mặt.
Bởi vì một khi bọn họ ra mặt, tính chất của sự việc sẽ liền thay đổi. Hiện tại có thể nói Quý Huyền một mình vượt rào, nếu có người ra mặt thì đó chính là triều đình Trang Quốc ỷ thế áp người. Rất có thể sẽ thổi bùng lên đại chiến giữa nhân tộc và thủy tộc bên trong biên giới Trang Quốc.
Trang Quốc chắc chắn không thể nào chấp nhận hy sinh lớn như vậy, điều này không chỉ riêng mỗi chuyện tổn thất lớn mà nó còn có thể trở thành kíp nổ, khai mào mâu thuẫn giữa toàn bộ thủy tộc và nhân tộc.
Trang Quốc không thể đảm đương nổi trách nhiệm này.
Nhưng Tống Hoành Giang có muốn giết y hay không?
Tất nhiên là không muốn, nếu không thì ông ta căn bản không cần nói thừa, trực tiếp ra tay là được. Quý Huyền dù sao cũng là quan lớn của triều đình Trang Quốc, một khi y bị giết, liền đại biểu cho mâu thuẫn giữa thủy tộc Thanh Giang và triều đình Trang Quốc đã không thể nào cứu vãn.
Thủy phủ Thanh Giang không muốn khơi mào trận chiến kia, bởi vì thủy phủ Thanh Giang vẫn còn ở thế yếu.
Nhưng Tống Hoành Giang có dám giết y hay không?
Vấn đề này căn bản cũng không cần suy nghĩ.
Không cần cân nhắc thiệt hơn, không cần nghĩ đến nhân quả.
Lan Hà màu đỏ đến nay vẫn chưa biến mất, đó chính là đáp án mà Tống Hoành Giang cấp cho toàn bộ đối thủ.
Vậy thì, Tống Hoành Giang có thể giết y hay không?
Quý Huyền y đang ở Ngũ Phủ đỉnh phong, cách tứ phẩm Ngoại Lâu cảnh cũng chỉ là một bước ngắn.
Mấy trăm năm trước, sức mạnh của Tống Hoành Giang là điều không thể nghi ngờ. Nhưng mấy trăm năm sau, tất cả mọi người đều biết tuổi thọ của Tống Hoành Giang đã sắp hết. Ông ta còn có bao nhiêu phần chiến lực?
Sau khi trải qua một hồi trầm mặc.
“Bộp!”
"Bộp!"
"Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!"
Vừa vặn mười tiếng, không nhiều không ít.
Quý Huyền không giữ lại sức, đã quyết định chấp nhận loại chuyện nhục nhã như vậy, y cũng sẽ không tiếp tục nhăn nhăn nhó nhó, phí công khiến cho người khác chê cười.
Đánh mặt của mình, còn khiến cho người ta không hài lòng. Y sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Sau khi mười cái tát kết thúc, gương mặt gầy gò kia của Quý Huyền liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được sưng lên.
Y liền trầm mặc nhìn Tống Hoành Giang, đợi đáp án của ông ta.
Tống Hoành Giang rũ mí mắt. Dường như lại quay trở lại dáng vẻ của một lão già gần đất xa trời.
Ông ta tựa hồ đến nói chuyện cũng có chút cố sức, chỉ nâng tay lên nói.
“Đi thôi.”
Sau đó liền quay người rời đi.
Tống Hoành Giang cũng không phải là một người tính tình càn quấy, Quý Huyền đã chịu thua nhận phạt thì ông ta cũng sẽ không tiếp tục làm nhục y.
Chuyện tối nay, ông ta đã thể hiện rõ thái độ của mình. Tiếp theo, liền xem vị quốc chủ ở trong thâm cung Trang Quốc kia sẽ phản ứng thế nào rồi.
Ngọn sóng đưa ông ta trở lại bên trong Thanh Giang, mặt nước hợp lại như cũ.
Sóng lớn biến mất, toàn bộ Thanh Giang liền khôi phục sự yên tĩnh.
Ánh trăng rơi trên mặt nước, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Gió đêm thổi qua, vằn nước như tuyết vụn.
…
Từ đầu đến cuối, Quý Huyền không dám nhắc đến tu sĩ Tập Hình Ti bị Khương Vọng đâm chết kia, Tống Hoành Giang cũng không nhắc đến đứa cháu gái bị bắt đi lại có thể trốn trở về kia.
Mặc dù Quý Huyền chính là đến vì thuộc hạ kia, Tống Hoành Giang cũng bởi vì đứa cháu gái kia mà đến.
Nhưng ở trên tám trăm dặm Thanh Giang sóng lớn mãnh liệt này, bọn họ đều ngầm ăn ý, duy trì thế cân bằng.
Đó là sự ngầm hiễu lẫn nhau giữa triều đình Trang Quốc và thủy phủ Thanh Giang trong mấy trăm năm qua.
Lúc phong ba tản đi, Quý Huyền đứng tại chỗ.
Không có ai xuất hiện ở đây, bởi vì không có ai tự nguyện đối mặt với lửa giận của Quý Huyền. Nhưng Quý Huyền biết, hôm nay sự nhục nhã mà y phải chịu, tất nhiên đã bị nhiều người thấy được.
Đối với một số nhân vật lớn mà y quen biết, sự nhục nhã của y rõ như ban ngày. Căn bản không thể nào giấu được.
Nhưng y cũng không thể hiện sự khó chịu mà phân rõ phương hướng, tiếp tục đi về hướng mà Bạch Liên bị đánh bay đi.
Chuyện đã xảy ra rồi, mặt mũi không thể vãn hồi nữa. Điều y muốn làm là không thể để cho con mồi của mình chạy mất. Luồng hỏa diễm bạch sắc quỷ dị kia, nữ nhân có thực lực không tầm thường kia, một khi bắt sống được, tất nhiên sẽ là thu hoạch khiến cho y vừa lòng.
Mà có một điều y có thể chắc chắn, y và Tống Hoành Giang đại biểu cho hai thế lực là triều đình Trang Quốc và thủy tộc Thanh Giang giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng như vậy. Bất luận thế lực đang ẩn sau lưng nữ nhân kia là gì đều sẽ không dám lộ diện.
Cho nên y còn có hy vọng tìm được nữ nhân đang hấp hối kia.
Nhưng y tìm khắp trăm dặm, kết quả lại chẳng kiếm được thu hoạch gì.
…