Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 164: Đi trên mũi đao

Chương 164: Đi trên mũi đao


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi trở về từ thành Tam Sơn, đạo huân còn lại của Khương Vọng đã chẳng còn lại mấy, chuyện này chính là được món hời lớn.
Mặc dù con người Đổng A rất cương trực, thường lộ vẻ bất cận nhân tình, nhưng sự yêu thương và bảo hộ đối với đệ tử cũng không hề giả dối.
Khương Vọng cung kính nhận lấy quyển sách nhỏ, cất vào trong ngực.
Theo lý thuyết thì mục đích của chuyến đi này hắn đã đặt được, lúc này nên cáo từ rời đi rồi.
Nhưng quỷ thần xui khiến thế nào mà hắn lại khoanh chân ngồi xuống: “Đổng sư.”
“Có việc cứ nói thẳng.”
“Ngài có biết chuyện nhân tộc bắt nhốt thủy tộc, cướp đạo mạch hay không?” Khương Vọng dè dặt nhìn biểu cảm của Đổng A.
Với sự thận trọng của hắn, vốn sẽ không hỏi vấn đề này. Nhưng trong khoảng thời gian này, trong lòng hắn đã sinh ra một loại tín nhiệm đối với Đổng A.
“Sau đó thì sao?” Đổng A chẳng thèm nhấc lông mày hỏi.
“Loại chuyện này, chẳng lẽ ngài không cảm thấy đáng hận sao?”
“Ai đáng hận?” Đổng A nhìn hắn: “Thủy tộc cũng cướp đoạt của nhân tộc, ngươi có biết không? Có muốn ta cho ngươi xem hồ sơ của Tập Hình Ti hay không?”
Nhìn ánh mắt của Đổng A trong cự ly gần, trong lòng Khương Vọng khẩn trương, nhất thời chẳng nói nên lời.
“Haizz.” Để ý thấy sự thấp thỏm của Khương Vọng, Đổng A hòa hoãn ánh mắt, nói: “Chúng ta cũng biết, những chuyện này chẳng qua chỉ là số ít. Trong số nhân tộc, cũng có kẻ ăn thịt người, chẳng lẽ vì chuyện đó mà cho rằng nhân tộc ăn thịt lẫn nhau sao?”
Giọng điệu của ông ta cũng bình thản lại: “Nhưng bất cứ chuyện gì một khi có liên quan đến hai tộc, vấn đề liền không chỉ đơn giản như vậy. Loại chuyện này khó mà nói rõ được. Nhân tộc và thủy tộc dù thân như người nhà thế nào thì dù sao vẫn không phải là người nhà.”
Khương Vọng kiên trì nói: “Vấn đề hiện tại là, chuyện xảy ra đã không phải là hiếm nữa. Ta phát hiện người Tập Hình Ti…”
“Càn rỡ!” Đổng A quát lớn: “Lời này là lời ngươi có thể nói ra sao?”
Biểu cảm của ông ta nghiêm túc: “Khương Vọng, nhớ kỹ, chuyện quan trọng nhất đối với ngươi bây giờ chính là tu hành cho tốt, xây dựng được vòng tuần hoàn Tiểu Thu Thiên hoàn mỹ. Sau đó thi quận viện, quốc viện. Ta không cần biết ngươi hỏi thăm được tin tức từ đâu, những chuyện này không phải là chuyện mà một đệ tử Thành đạo viện như ngươi nên quan tâm!”
“Vâng.” Khương Vọng cúi đầu nhận sai: “Đệ tử hiểu rõ.”

Vẫn trong sơn động Bạch Cốt kia. Thời gian ước định đã trôi qua rất lâu rồi, Bạch Cốt trên bảo tọa khô lâu vẫn chưa hiện thân.
“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Diệu Ngọc vẫn một thân váy hồng, nhưng vẻ mặt hơi không bình tĩnh.
“Giải tán đi.” Bạch Cốt sứ giả nói: “Chắc là đại trưởng lão bị chuyện gì đó cản trở, hôm nay có thể sẽ không xuất hiện đâu.”
“Ki ki ki ki” trong sơn động bỗng có thêm một lão nhân gầy giơ xương, địa vị hiển nhiên không thấp hơn sứ giả và thánh nữ, lão nhìn về hướng bảo tọa bạch cốt, chắp tay nói: “Ông ta có hư ảnh Quỷ Môn quan, có chuyện gì có thể cản được bước chân ông ta chứ?”
“Đại trưởng lão không phải vừa gây ra một chuyện lớn ở Vân Quốc sao?” Trong giọng nói của Bạch Cốt sứ giả mang theo ý cười: “Vân Quốc có chuyện gì, người cứ nói đi, nhị trưởng lão?”
Một vị thánh nữ, một tên sứ giả, ba đại trưởng lão, mười hai cốt diện chính là lực lượng cấp cao của Bạch Cốt Đạo hiện nay.
Xét trên địa vị mà nói thì thánh nữ cao nhất. Nhưng nếu xét về thực lực thì trong Bạch Cốt Đạo hiện nay, đại trưởng lão chính là thủ lĩnh.
Tam trưởng lão hiến thân tế trận, đạt được hư ảnh Quỷ Môn quan. Hiện tại trong giáo nếu hỏi ai là người có thể chống đỡ một hai với đại trưởng lão thì cũng chỉ có nhị trưởng lão mà thôi.
“Ki ki ki ki” Nhị trưởng lão cười khùng khục nói: “Chẳng lẽ Diệp Lăng Tiêu đã xuất quan rồi sao? Cũng đã nhiều năm ta chưa thấy lão xuất thủ, không biết bây giờ xương cốt của lão đã rỉ sét hay chưa.”
“Vậy thì sao nhị trưởng lão không đi xem một chút đi?” Diệu Ngọc đang cười nói lại một câu, sau đó phất ống tay áo một cái: “Nếu đại trưởng lão đã không đến được, vậy thì ta liền đi trước một bước.”
“Gấp gáp cái gì, thánh nữ đại nhân?” Nhị trưởng lão xoay đầu lại, khóe miệng mỉm cười. Trong cặp mắt lão lại chỉ có mỗi tròng trắng.
Diệu Ngọc cười tươi như hoa: “Người ta còn vội trở về làm nội ứng đây.”
“Vậy sao?” Nhị trưởng lão phất tay một cái, cười ki ki một cách quái dị, nói: “Đi đi, đi đi.”
Bạch Cốt sứ giả nhanh chân đuổi theo mấy bước, đuổi theo Diệu Ngọc, vô cùng thân thiết nói: “Còn hỏi xương cốt của Diệp Lăng Tiêu có rỉ sét hay chưa, Diệp Lăng Tiêu còn trẻ hơn lão! Lão bất tử kia nói thật hay, làm như bọn họ đã từng giao thủ không bằng! Ai không biết lúc Diệp Lăng Tiêu hành tẩu thiên hạ, sư phụ và sư huynh của lão đều bị đánh chết, lão dựa vào việc giả chết mới có thể giữ được cái mạng.”
Lời nói của hắn ta lại xoay chuyển: “Chẳng qua ngươi cũng thật là, lão nói khoác thì liền để cho lão nói đi. Một lão già khú đế mà thôi, ngươi so đo với lão làm gì?”
Diệu Ngọc liếc hắn ta một cái: “Sao ngươi lại giống như mấy bà thím kia… lắm mồm lắm miệng như vậy? Còn nữa, đừng dựa vào ta gần như vậy, không quen.”
“Ôi, Diệu Ngọc. Ngươi sao lại thay đổi thế. Trước kia thái độ của ngươi đối với ta không phải thế này. Có mới nói cũ.” Bạch Cốt sứ giả lại càng cọ đến gần, thấp giọng nói: “Có phải ngươi tìm được Đạo Tử rồi hay không?”
Diệu Ngọc đột nhiên quay đầu lại!
Bạch Cốt sứ giả thoáng cái đã nhảy ra xa, dáng vẻ đề phòng.
Chỉ thấy Diệu Ngọc thiên kiều bá mị cười một cái.
“Muốn ta tốt hơn với ngươi sao, tốt thế nào cũng được cả. Nhưng mà ngươi, chịu được sao?”
Mị nhãn câu hồn, giọng mềm như tơ.
“Ai da!” Bạch Cốt sứ giả vỗ hai tay: “Hương vị này mới đúng!”
“Giấu kĩ tiểu tình nhân của ngươi, đừng để cho người khác phát hiện.”
Hắn ta cười nói xong, thuận thế chạy ngược về phía sau, liền biến mất trong sơn động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất