Chương 166: Chẳng thông minh sắc xảo, cũng chẳng có thân thủ mạnh mẽ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Có thịt cho nên đau đớn, tan vỡ!”
“Biết đau cũng là một chuyện tốt mà.”
“Không không không, có người, tim không phải là thịt, là đau đớn rạn nứt!”
“Nhảm nhí, Tiểu Ngũ, đau đớn và rạn nút không thể tạo nên một trái tim hoàn chỉnh được.”
Lăng Hà thật sự say rồi. Những lúc bọn họ tụ tập, đã rất lâu không dùng đến xưng hô Tiểu Ngũ này rồi.
Triệu Nhữ Thành hắc hắc hắc cười nói: “Không phải ai cũng là người, đại ca ngốc của ta!”
“Vậy thì cũng không phải ai cũng không phải là người mà.” Khương Vọng đang xem chiến nắm bắt được trọng điểm, vô cùng tự tin nói: “Người sỡ dĩ là người, vì phần lớn mọi người là người. Nếu không tại sao không gọi chúng ta là quỷ?”
Hắn say khướt giơ tay phải cao lên: “Cho nên, ta tuyên bố! Lão đại nói đúng!”
Lăng Hà nhếch mép cười, cười vô cùng ngây thơ vô cùng thỏa mãn.
“Mặc kệ hết!” Triệu Nhữ Thành trở mình một cái, nằm ngửa trên ghế: “Trong cái thế giới thối nát này, ai sống ai chết ta đều mặc kệ. Trừ các huynh ra, còn có lão Hổ nữa.”
Hắn ta đột nhiên khóc lên: “Hu hu hu. Còn thêm Phương Bằng Cử. Phương Bằng Cử chó chết!”
Thường ngày, người thể hiện bình thường nhất về chuyện của Phương Bằng Cử chính là hắn ta. Cũng chỉ khi buông thả bản thân như lúc này, lúc uống say không biết trời trăng mây gió nào nữa thì mới có thể nói ra lời nói như vậy.
Khương Vọng lảo đảo lại rót cho mình một chén rượu, quơ quơ: “Kính Phương Bằng Cử chó chết.”
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Triệu Nhữ Thành khóc mấy tiếng, lại dừng khóc, ngược lại thở phì phì nói: “Lão Hổ đi Cửu Giang lâu vậy rồi mà cũng không báo cho chúng ta một tiếng, hắn ta cũng là chó chết!”
“Đúng, lại thêm một con chó chết!”
Lăng Hà nửa tỉnh nửa say, thình lình lên tiếng sửa lời bọn họ: “Là Hổ chết.”
Đặng thúc không biết từ lúc nào đã dựa ngoài cửa, hai tay khép lại trong tay áo, nghe giọng nói trong phòng, thở dài thật dài, giọng nói thổn thức: “Vẫn còn là đứa nhỏ mà.”
Gió đêm cuốn qua tay áo của ông, một giọt máu lặng lẽ rơi xuống.
Nhưng trước khi rơi xuống đất đã bị một sức mạnh nào đó bắt được, biến mất.
…
Đám Khương Vọng cố ý khống chế đạo nguyên, uống đến say mèm. Sau một đêm hàn huyên ngổn ngang thật ra cũng không giải quyết được vấn đề nào cả.
Thậm chí ngày hôm sau cả đám đều chẳng nhớ được chính mình đã nói những gì, chỉ loáng thoáng nhớ là hình như đã nhắc đến Đỗ Dã Hổ. Nhưng trong lòng mỗi người đều đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Lại vừa hay chính là hôm trước vừa mắng Đỗ Dã Hổ xong thì hôm sau người đưa tin cho hắn ta đã đến thành Phong Lâm.
Giống như tâm ý tương thông vậy.
Người đưa tin là một tên lính tốt đần độn, đến đạo viện gặp được Lăng Hà.
Vốn dĩ Lăng Hà gặp người mà chẳng thấy thư đâu, trong lòng lạnh lẽo, suýt nữa thì khóc toáng lên, sau đó mới biết thứ tên lính này chuyển lại là lời nhắn. Chứ không phải là đến đưa các loại trợ cấp an ủi gì gì đó.
Chẳng qua là đối phương tỏ vẻ phần lời nhắn này nhất định phải đợi đến khi ba người đều có mặt thì mới có thể nói.
Lăng Hà bất đắc dĩ mang theo tên lính tốt đi một chuyến, kéo hai tên say mèm đến, tụ tập ở nhà Khương Vọng.
“Được rồi chứ? Nói được rồi đó! Lời nhắn là gì? Bày vẽ quá mức!” Triệu Nhữ Thành ngáp, bắn liên thanh hỏi.
Từ trước đến nay lúc hắn ta rời giường tính khí rất kém, bây giờ đang tràn đầy oán khí với Đỗ Dã Hổ.
Khương An An đã được Đường Đôn đưa đến học đường rồi, Khương Vọng đang chậm rì rì điều khiển một tia nước nhỏ để đánh răng.
Tên lính kia nhìn hắn một cái, nói nhỏ: “Đỗ gia nói, phải khiến cho ba người các ngươi nghiêm túc nghe.”
“Mặt mũi lớn quá ta, tiểu gia không thèm nghe!” Triệu Nhữ Thành giận tím mặt, xoay người muốn đi.
Lăng Hà một phát bắt lại hắn ta, khuyên nhủ: “Nghe xem thử cái miệng chó của hắn ta phun ra thứ ngà voi gì rồi đi cũng không muộn.”
“Phụt, khụ khụ khụ!” Khương Vọng bị sặc ho khù khụ.
Ngay cả người chất phác như Lăng Hà mà cũng nhịn không nổi lên tiếng chửi một câu, có thể thấy được hành vi của Đỗ Dã Hổ thiếu dạy dỗ cỡ nào.
Nhưng thật ra hắn rất hiếu kỳ, dứt khoát không thèm đánh răng nữa, tiện tay đem ra ba cái ghế, đặt ở trong viện, ngồi xuống ghế ở giữa.
Lăng Hà lôi Triệu Nhữ Thành cùng nhau ngồi xuống.
“Rồi, chúng ta rất nghiêm túc. Nói đi.”
Triệu Nhữ Thành vẫn không cam lòng nói: “Hắn ta có chuyện gì mà không thể viết thư chứ, còn phái người ta đi một chuyến nữa? Lên chức sao? Hay là ngứa cổ?”
Tên lính sợ hãi rụt rè nói: “Đỗ gia nói chỉ viết thư thì không đã nghiền, có một số tình cảm chữ viết không đủ để biểu đạt. Tiểu nhân nhất định phải đi một chuyến, giúp ngài ấy truyền đạt ngữ khí chính xác.”
“Không biết chữ thì nói là không biết chữ! Bày vẻ.”
“Được rồi được rồi, ngươi truyền đạt lại đi.” Khương Vọng vội càng cắt đứt lời nói của Triệu Nhữ Thành, để cho tên lính nói tiếp.
Tên lính thanh thanh cổ họng hai cái, sau đó mô phỏng giọng của Đỗ Dã Hổ, thô tiếng nói: “Tất cả nghe Hổ ca cho rõ đây! Hổ ca đi con đường khí huyết xung mạch, hiện tại đã đạt tiểu chu thiên viên mãn rồi! Cửu Giang Huyền Giáp đã hai mươi năm chưa từng xuất hiện thiên tài như ta! Hổ ca đã lên chức giáo úy, chỉ kém nửa cấp so với tên tiểu tử Triệu Lãng kia mà thôi. Nhưng Cửu Giang Huyền Giáp so với vệ quân thành Phong Lâm mạnh hơn bao nhiêu lần, tự các ngươi cũng biết!”
Nói đến đây, tên lính đưa tay ra, thử muốn sờ sờ đầu của Triệu Nhữ Thành.
Không đợi Triệu Nhữ Thành lên cơn, gã ta vội vàng giải thích: “Hổ gia muốn ta lúc nói đến đây, liền vỗ đầu ngươi một cái.”
Đương nhiên, gã không dám nói nguyên văn lời của Đỗ Dã Hổ: “Vỗ đầu cái tên mặt trắng kia một cái.”
“Nhữ Thành à, hai tên kia ta đều không lo lắng, chỉ có cái đồ lười biếng nhà ngươi, chênh lệch giữa ngươi và Hổ ca ngày càng lớn rồi, phải làm sao bây giờ đây?”
Tên lính tiếp tục mô phỏng nói: “Được rồi, nói nhiều quá ngươi cũng không nhớ được. Cứ như vậy thôi. Đúng rồi, muội muội An An chắc là rất nhớ ta rồi, ngươi nói cho nàng biết đừng quá nhớ nhung, giao thừa Hổ ca có thể về nhà một chuyến! Đem quà về cho nàng! Cứ vậy đi!”
Tên lính đọc thuộc lòng xong, thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng. Cả khuôn mặt như muốn nói “một chữ ta cũng không hề bỏ xót, các ngươi mau khen ngợi ta đi”.
Đám Khương Vọng nhìn nhau mấy lần, đều thấy trong mắt đối phương hai chữ “cục xúc”.
Triệu Nhữ Thành ho nhẹ một tiếng, hỏi tên lính: “Ngươi tên là gì?”