Chương 165: Ai nỡ khinh phụ thiếu niên tâm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Diệu Ngọc cười quyến rũ, uyển chuyển rời đi.
Bạch Cốt sứ giả là một người rất phức tạp, mặc dù quen biết đã lâu, nhưng nàng ta cũng không thể nhìn thấu hắn ta.
Hôm nay hắn ta hành động như vậy, có thể là để thăm dò xem nàng ta đã phát hiện Đạo Tử hay chưa. Cũng có thể là đang nhắc nhở nàng, để cho nàng chú ý, đừng để lộ chuyện phát hiện Đạo Tử.
Mọi người đều có chung lý tưởng là xây dựng lại Bạch Cốt Đạo, nhưng trước khi đạt được mục tiêu cuối cùng, mỗi người đều có tính toán cho riêng mình.
Còn về nhị trưởng lão, biểu hiện của ông ta liền rõ ràng hơn nhiều. Ông ta căn bản không quan tâm đến kết quả tra hỏi của Diệu Ngọc. Có lẽ ông ta không liên quan đến chuyện của Quý Huyền, nhưng cũng có lẽ ông ta biết Diệu Ngọc chẳng tra hỏi được gì cả.
Loại cáo già như ông ta, nàng ta căn bản không thể đoán được. Chỉ có bị lừa dối chứ căn bản đoán không ra.
Số người theo dõi Thủy Tộc không nhiều lắm.
Bản thân Diệu Ngọc không báo cho bất cứ ai chuyện nàng ta sẽ xuất hiện ở bên bờ Thanh Giang, người có thể đoán được chuyện này, tất nhiên vô cùng hiểu rõ nàng ta.
Nàng ta không biết ai là người đang ngầm truyền tin tức, thẩm vấn từng người cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì có thể bọn họ thật sự không biết gì cả.
Nàng ta rất lo việc liên quan đến Đạo Tử sẽ bị lộ, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, loại cảm giác lo âu này lại càng không thể nào ức chế được nữa.
Nhưng hiện tại Bạch Cốt sứ giả rõ ràng đã đoán được ít nhiều rồi, nhị trưởng lão cũng không phải là kẻ ngu xuẩn.
Sau khi Đạo Tử hiện thế cũng không thể thức tỉnh được ngay. Ngược lại có thể sẽ bị sự trói buộc sau khi hiện thế, sau đó mới từ từ thoát ra được, bắt đầu quá trình thức tỉnh. Trước lúc này, Đạo Tử cũng không mạnh lắm, thứ quyết định đến chiến lực của hắn chính là sự tu hành sau khi hiện thế.
Điều này cũng có nghĩa là, rất có thể, trước khi Đạo Tử thức tỉnh sẽ bị phá hủy hoặc là bị thay thế.
Đây là nguyên nhân mà Diệu Ngọc bí mật hành động, hơn nữa là trong lúc đại trưởng lão không để ý đến việc tìm kiếm Đạo Tử.
Làm thánh nữ, là đạo lữ đã định trước của Đạo Tử, chuyện nàng ta muốn làm chính là đẩy nhanh quá trình thức tỉnh của Đạo Tử.
Cho nên ngay khi nhận định Khương Vọng chính là Đạo Tử hiện thế, nàng ta đã sắp xếp ba việc.
Ba việc, là ba sự lựa chọn.
Nàng ta muốn dao động rồi phá hủy những quan niệm đạo đức mà Khương Vọng đang có, sau đó giúp hắn tìm lại chính mình.
Chuyện thứ nhất chính là khiến hắn nghĩ đến quốc gia, triều đình, chuyện thứ hai là khiến hắn nghĩ đến quan hệ giữa thủy tộc và nhân tộc, nghĩ đến tộc nhân của chính mình.
Chuyện thứ ba chỉ có thể tạm hoãn lại.
Không biết đại trưởng lão ở Vân Quốc đã xảy ra chuyện gì, tạm thời mất liên lạc. Thái độ của nhị trưởng lão và Bạch Cốt sứ giả đều không rõ. Bây giờ có lẽ không phải là thời cơ tốt nhất.
Dù sao thì hiện tại quá nguy hiểm. Nàng ta nghĩ.
Nàng ta tâm thần bất định đi về phòng.
Cho nên nàng ta đã quên rằng nàng ta chưa bao giờ là người băn khoăn về nguy hiểm.
Lúc Khương Vọng còn rất nhỏ, phụ thân đã nói với hắn, thủy tộc chính là những người sống dưới nước.
Bọn họ cũng giống với nhân tộc, có tư tưởng và tình cảm của chính mình, cũng có người thân và bằng hữu, có những yêu hận vướng mắc của mình.
Trên thực tế thì đây cũng chính là nhận thức chung của mọi người.
Loại nhận thức này không phải tự nhiên mà có, mà là trải qua ngàn vạn năm, trải qua sự nỗ lực của vô số nhân sĩ tài trí hơn người của nhân tộc và thủy tộc, trải qua sự chung sống lâu dài mà tạo nên.
Nhưng hiện tại, có người đang lén lút bắt nhốt thủy tộc, dùng đạo mạch của bọn họ để luyện chế Khai Mạch đan. Chẳng khác nào vì để đạt được những viên Khai Mạch đan hoàn mỹ mà nhân loại có thể không tiếc dùng đạo mạch của người tu hành.
Điều này khiến cho Khương Vọng cảm thấy được sự tàn ác của cái thế giới này, vô cùng hoang đường.
“Huynh cho rằng loại chuyện này không có sao?” Triệu Nhữ Thành uống rượu đến mức gương mặt tuấn tú đỏ rực, nói chuyện cũng càng thêm tùy ý.
Đêm đã khuya, Khương An An đã sớm ngủ rồi. Sau khi tu hành xong, Khương Vọng vẫn không ngủ được, liền nửa đêm đến tìm Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành.
Ba huynh đệ tụ tập trong nhà Triệu Nhữ Thành uống rượu, uống đến mức mắt say lờ đờ mông lung.
Nói đến những khúc mắc dây dưa trong lòng, Triệu Nhữ Thành nhỏ tuổi nhất ngược lại lại là người chẳng thèm để ý.
“Người ăn thịt người không ít. Hùng Vấn chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi!” Hắn ta phun ra toàn mùi rượu, cười nói: “Huynh nghĩ thế nào? Chẳng qua có rất nhiều người không ăn trực tiếp, bọn họ đổi cách ăn khác mà thôi, các huynh đã cảm thấy người ăn thịt người là hiếm thấy. Tam ca, huynh quá ngây thơ rồi!”
“Tam ca của đệ không phải là ngây thơ.” Lăng Hà cũng uống rất nhiều, nhưng y cho dù say cũng sẽ không để cho mình có hành vi phóng đãng, y nửa tựa vào trên ghế, thở ra một hơi, nói: “Đệ ấy, có điều mà đệ ấy tin tưởng.”
“Vậy còn huynh, đại ca của ta, huynh tin tưởng cái gì?” Triệu Nhữ Thành vỗ vỗ đầu gối của y, nhếch mép nói: “Còn trẻ như vậy, cả ngày lại trưng cái vẻ như một ông lão mặt mũi hiền lành. Tại sao huynh lại như vậy?”
“Ta tin vào bản tính lương thiện của người khác. Ta tin không ai thật sự muốn ăn thịt người, chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi, nếu cho bọn họ cơ hội lựa chọn, bọn họ nhất định sẽ không làm vậy. Ta tin mỗi người đều muốn trong sạch đứng dưới ánh mặt trời.”
“Tam ca là hơi ngây thơ còn huynh là ngốc nghếch!” Triệu Nhữ Thành ngồi hơi không vững, dứt khoát chồm lên lan can, dùng sức vung tay: “Không muốn nói chuyện với kẻ cứng nhắc!”
Khương Vọng gục xuống bàn, lại uống một ly rượu, mùi rượu xộc lên mặt, híp mắt nhìn: “Loại người như lão đại, không có ý xấu với người khác, có rất nhiều chuyện y sẽ không bao giờ có thể làm được, sau đó y sẽ cảm thấy, người khác cũng sẽ không làm như vậy.”
“Lòng người đều là thịt mà.” Có lẽ thật sự đã uống quá nhiều, đêm nay Lăng Hà lộ vẻ hơi quật cường. Hoặc là nói y vốn chính là một người có nội tâm bướng bỉnh, chẳng qua lúc tỉnh táo không muốn tranh cãi mà thôi.