Chương 176: Đạo viện nghi ngờ Phương Hạc Linh sao?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, Lăng Hà và Khương Vọng lặng lẽ đi phía sau, đợi đến khi đến cửa nhà Phương Hạc Linh, hai người này không sai biệt lắm đã bắt đầu trao đổi ngày sinh tháng đẻ với nhau rồi.
Sau khi xung phong nhận việc nói rõ ý đồ đến với người gác cổng, cô nương kia mới vô cùng lưu luyến rời đi.
Triệu Nhữ Thành mỉm cười chào từ biệt nàng ta, quay người lại, nở nụ cười: “Thú vị ghê.”
Thú vị đương nhiên không phải là nói vị cô nương kia.
Trong lúc nói chuyện vừa rồi, bọn họ đã hiểu rõ sự thay đổi của Phương gia.
Lão tộc trưởng Phương gia nhiều năm nằm triền miên trên giường bệnh kia vừa mới qua đời hôm qua, mà tộc trưởng trên thực tế của Phương gia là Phương Trạch Hậu đương nhiên cũng nhờ vậy mà từ giả hóa thật.
Nhưng người hiện tại đang làm chủ Phương gia lại chính là “thiếu tộc trưởng” Phương Hạc Linh.
Bởi vì sau khi Phương Trạch Hậu thực sự nắm quyền làm chủ Phương gia thì đã giao toàn quyền trong tộc cho con trai.
Quả thật đây chỉ là chuyện sớm muộn, lót đường sẵn cho con mình cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nó lại khiến cho người ta cảm thấy không khỏi có hơi vội vàng. Hơn nữa Phương Trạch Hậu trẻ trung khỏe mạnh, đáng lẽ không nên dưỡng lão sớm như vậy.
Ngay lúc trong lòng họ vừa có ý nghĩ này thì người gác cổng sau khi vào bẩm báo đã trở lại.
Phương Hạc Linh không hề tự cao tự đại, trực tiếp đi cùng người gác cổng ra đại môn, sắc mặt cũng không tốt lắm nhưng cũng không quá thất lễ.
Đây là một loại tiến bộ. Vốn với tính cách của gã, Khương Vọng còn cho là dù sao cũng sẽ ầm ĩ lên một trận.
“Có chuyện gì không?” Gã hỏi Lăng Hà.
“Là như vậy, Phương sư đệ.” Lăng Hà giải thích: “Là về nhiệm vụ mà ngươi tham gia trước kia…”
“Nhiệm vụ kia ta đã tường trình vô cùng rõ ràng. Đạo viện, Tập Hình Ti, đều có ghi chép lại.” Phương Hạc Linh cắt lời y: “Các ngươi có thể đi tìm xem chứ không cần phải đến hỏi ta. Các ngươi không có quyền này, ta cũng không có nghĩa vụ như vậy.”
“Chúng ta có quyền.” Lăng Hà vô cùng trầm ổn nói: “Chúng ta đã tiếp nhận nhiệm vụ điều tra của đạo viện, mặc kệ là ai hay tổ chức nào, đều cần phải phối hợp với chúng ta. Không chỉ là ngươi mà Tập Hình Ti cũng vậy.”
“Nhiệm vụ điều tra?” Phương Hạc Linh giống như hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại, không thể hiện ra nhiều tâm tình.
Chẳng qua nói: “Được, ta đây liền nói lại lần nữa. Ngày đó chúng truy sát hai tà đạo yêu nhân đến Đỗ gia, ở một ngọn núi bên ngoài trấn. Bởi vì đã đến sơn mạch Kỳ Sơn rồi, chân của ta lại bị thương cho nên liền hỏi có muốn mai phục bên ngoài núi hay không, chờ yêu nhân xuống núi.
Nhưng sư huynh Trương Khê Chí dẫn đội khăng khăng không chịu, hắn ta muốn ta ở lại dưỡng thương, còn mình mang theo những người khác lên núi.
Ta đợi thẳng đến hôm sau cũng không đợi được bọn họ xuống núi. Ta biết đã xảy ra chuyện nên liền liên hệ với quan lại địa phương. Tập Hình Ti và đạo viện đều có người chạy đến, sau đó thì phát hiện hài cốt trong một sơn động. Đây chính là chuyện đã xảy ra.”
Đùi phải của gã quả thực đã được quấn mấy tầng băng gạc, ẩn ẩn có vết máu thấm ra.
“Chỉ có hài cốt sao?” Khương Vọng hỏi. Hắn không khỏi nghĩ đến chuyện đã xảy ra ở trấn Đường Xá.
Phương Hạc Linh liếc hắn một cái, trong mắt đã không còn nhìn thấy sự thù hận nữa, đáp: “Phải.”
Gã lại nói với Lăng Hà: “Chuyện ta biết chỉ có vậy, chuyện khác ta cũng không rõ lắm. Gia gia của ta chết rồi, phụ thân của ta quá mức thương tâm, không thể chủ sự được. Hiện tại trên dưới Phương gia đều do một mình ta chống đỡ, ta bề bộn nhiều việc, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến quấy rầy ta. Được không?”
Nói xong, nhìn Lăng Hà vẫn chưa muốn rời đi, gã hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ta muốn vào thắp một nén nhanh.”
“Cái gì?” Phương Hạc Linh cho là mình đã nghe lầm.
Nhưng Lăng Hà lại rất chân thành nói: “Ta muốn vào thắp cho gia gia của Phương Bằng Cử một nén nhang. Lúc còn sống ngài ấy rất yêu thương Bằng Cử.”
Y thật ra chỉ muốn bái tế một lần mà thôi, rất thuần túy, rất đơn thuần.
Phương Hạc Linh im lặng một lúc lâu rồi nghiêng người nhường đường.
“Trước kia Bằng Cử đã nói, sau khi cha mẹ gã chết, cả Phương gia chỉ có gia gia là thật lòng thương gã.”
Trên đường về, Lăng Hà giải thích.
Gia gia của Phương Hạc Linh không phải đột ngột mất, hơn nữa đã sớm hạ tang, bọn họ không ai có bản lĩnh khám nghiệm tử thi thông qua bài vị. Ngay cả chuyện Phương Trạch Hậu giao quyền cũng có điều kỳ lạ, lần này không phải là thời cơ tốt để điều tra. Vì vậy sau khi Lăng Hà bái tế xong, ba người bọn họ liền rời đi.
“Được rồi, có ai không hiểu lão đại huynh chứ.” Triệu Nhữ Thành bĩu môi: “Một người hiền lành.”
Lăng Hà luôn thật lòng đối đãi với mọi người, còn Triệu Nhữ Thành vừa cảm thấy bất bình thay Khương Vọng lại vừa vội vàng hòa giải.
Khương Vọng chỉ cười cười, liền bỏ qua đề tài này, hắn sẽ không để bụng chuyện này.
“Đao viện nghĩ gì vậy? Tập Hình Ti không điều tra ra kết quả, lại sắp xếp chúng ta đến điều tra chuyện này. Đây không phải là cố tình gây sự sao? Chúng ta và Phương gia chẳng ưa gì nhau.”
“Có lẽ có nguyên nhân nào đó khiến cho đạo viện sắp xếp cho chúng ta điều tra chuyện này.” Triệu Nhữ Thành nói tiếp.
“Đạo viện nghi ngờ Phương Hạc Linh sao?” Khương Vọng nhíu mày hỏi.
“Gã không đáng nghi sao?” Triệu Nhữ Thành hỏi ngược lại: “Xét về chiến lực, gã chả có cóc khô gì. Xét về trí lực, gã lại càng chẳng có. Dựa vào cái gì mà cả đội bốn người đều chết chỉ còn gã sống sót?”
“Ta cảm thấy bây giờ gã rất biết suy tính.” Lăng Hà nói một câu công bằng: “Hơn nữa gã không lên núi mà.” ’
“Là gã nói gã không lên núi, ai biết là thật hay giả chứ.” Triệu Nhữ Thành nhún vai.
Rời khỏi Phương gia, Lăng Hà dẫn đội đi đến địa điểm thứ hai là Tập Hình Ti.
Nói chính xác thì là nơi xử lý việc cơ mật, Tập Hình Ti ở thành Phong Lâm
Nhiệm vụ trên bảng đạo huân, có nguồn gốc rất phong phú. Từ Binh bộ, Tập Hình Ti, đạo viện, hay triều đình Trang quốc đều có thể ban bố nhiệm vụ trên bảng đạo huân.
Nhiệm vụ mà Phương Hạc Linh tham dự lần đó là do Tập Hình Ti ban bố, quyền hạn phán định quả thật do Tập Hình Ti toàn quyền.