Chương 175: Chân tướng hài cốt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi chính thức tiến vào Bát phẩm Chu Thiên cảnh, số lần Khương Vọng tu hành trùng mạch chỉ còn hai lần là sáng và tối.
Chuyện tu hành tiếp theo, đã không phải là tăng tốc độ ngưng tụ Đạo Toàn nữa mà phải chủ động chậm dần, củng cố căn cơ.
Hắn dựng Tiểu Tam Tài, chuyện hoàn thành tiểu chu thiên chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng đại chu thiên vẫn chưa được tích lũy đủ.
Mặc dù vậy, với Triền Tinh linh xà và ba tinh hà đạo toàn, số đạo nguyên mà Khương Vọng có được bên trong Thông Thiên Cung đã đạt đến con số ba mươi, điều này có nghĩa là chỉ cần thời gian mười ngày thì hắn liền có thể tạo ra một Đạo Toàn mới.
Khương Vọng vừa lúc có thể dùng một lượng đạo nguyên lớn để diễn luyện đạo thuật, mài giũa căn cơ Chu Thiên cảnh của mình.
Bây giờ, trong mấy huynh đệ, Khương Vọng và Đỗ Dã Hổ đều đã là tu sĩ Bát phẩm Chu Thiên cảnh.
Đỗ Dã Hổ ở trong quân mà có thể đạt được loại tốc độ tu hành này, ngoại trừ nhờ những phương pháp thông khí hướng mạch của binh gia thì Tứ Linh Luyện Thể Quyết của hắn ta hẳn cũng đã đại thành. Trên phương diện này thật ra hắn ta đã hơn Khương Vọng rồi.
Triệu Nhữ Thành thì đã lặng lẽ hoàn thành đặt nền móng, đuổi kịp tu vi của Lăng Hà.
Hai tu sĩ Cửu phẩm Du Mạch cảnh, một tu sĩ Bát phẩm Chu Thiên cảnh, đã có thể tự tạo thành một tiểu đội để hoàn thành một số nhiệm vụ có độ khó cao rồi.
Tu giả đạo viện luôn có nhu cầu vô cùng lớn với đạo huân.
Ví như Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành, nếu mỗi người muốn trang bị một món pháp khí, hai món pháp khí cấp thấp nhất cũng cần có một ngàn điểm đạo huân. Một số đạo thuật lợi hại, có hiệu quả nâng cao chiến lực thì cũng phải cần có đạo huân để đổi lấy. Nếu Khương Vọng muốn cho Khương An An một viên Khai Mạch đan chất lượng tốt mà hiện tại hắn ngay cả giá tiền là bao nhiêu cũng không biết thì chỉ có thể nỗ lực tích cóp từng đồng mà thôi.
Cho nên, hắn muốn tích cực làm nhiệm vụ, tích cực đi khiêu chiến.
Vừa có thể tôi luyện bản thân vừa có thể nghiệm chứng những gì đã được học, hơn nữa còn có thể góp phần kiến thiết quốc gia. Không thể không nói, người tạo nên chế độ đạo huân chính là nhân tài có cái nhìn hiểu rõ thời đại.
Mặc dù Hoàng A Trạm luôn theo chân bọn họ, nhưng làm sư huynh, hắn ta cũng có đội ngũ cố định của mình rồi.
Một đội ngũ cố định thường sẽ có năm người cùng làm chung nhiệm vụ, năm người là số người tối đa của một đội.
Mặc dù đội ngũ của Khương Vọng chỉ có ba người, nhưng cũng không thể nói là yếu được.
Ban đầu Khương Vọng chậm chạp không thể đặt nền móng, không ai có thể ngờ rằng hắn có thể rảo bước tiến vào Chu Thiên cảnh nhanh như vậy.
Những người khác lại càng không hiểu được trong lúc chiến đấu điên cuồng trong Thái Hư Huyễn Cảnh, sau khi Khương Vọng dùng “Công” để lót đường mài giũa chính mình thì hiện tại hắn đã mạnh đến mức nào.
Mặc dù mới bước vào Chu Thiên cảnh không lâu, nhưng nếu Tam Thành Luận Đạo diễn ra bay giờ, hắn có lòng tin có thể đoạt được vị trí đứng đầu năm ba.
Nếu bàn về chiến lực và tu vi, Khương Vọng đã vươn lên dẫn đầu. Nhưng đội trưởng vẫn là Lăng Hà.
Ngay từ đầu lúc ở ngoại môn đã là như vậy, Lăng Hà suy nghĩ mọi chuyện chu đáo, làm viện ổn trọng. Mặc dù cảm giác mang lại không hoạt bát tươi sáng lắm nhưng là người sẽ không gây ra lỗi lầm gì. Hơn nữa nhân duyên của y trong đạo viện cũng là tốt nhất.
Hai vị trí còn trống trong đội ngũ, đám Khương Vọng quyết định sẽ bổ sung bởi các sư đệ năm sau. Nếu như không tìm được người thích hợp, thì thà rằng để trống còn hơn.
Người chung một đội ngũ, khảo nghiệm phải cùng nhau trải qua quá nhiều, tâm đầu ý hợp rất quan trọng. Không phải thêm một người liền thêm một phân sức mạnh, có đôi khi chỉ vì một người không thích hợp mà có thể hại chết cả đội ngũ.
Nhiệm vụ đầu tiên sau khi thành lập tiểu đội chính là một nhiệm vụ Bát phẩm.
Hơn nữa còn là nhiệm vụ mà đạo viện trực tiếp chỉ định cho bọn hắn, không thể nào từ chối. Đương nhiên, đạo huân được thưởng cũng gấp ba bình thường.
Tình hình nhiệm vụ cũng không phức tạp lắm:
Một đội đệ tử đạo viện thi hành nhiệm vụ truy sát hai yêu nhân tà đạo đã bị diệt toàn quân, chỉ còn một tu sĩ Du Mạch cảnh may mắn sống sót.
Theo tin tình báo, tu vi của hai gã tà đạo này đều chỉ là Cửu phẩm. Mà trong tiểu đội này có hai tu sĩ Bát phẩm Chu Thiên cảnh, ba tu sĩ Cửu phẩm Du Mạch cảnh, theo lý mà nói thì chuyện này không thể nào thất bại được.
Việc mà tiểu đội Lăng Hà phải làm chính là điều tra chân tướng phía sau nhiệm vụ này.
Mà người duy nhất may mắn còn sống sót trong nhiệm vụ này chính là Phương Hạc Linh.
...
Một lần nữa đến Phương gia, tâm trạng của Khương Vọng không thể nghi ngờ gì hết sức phức tạp.
Hắn đã từng thoải mái chè chén ở đây, cũng từng tìm được đường sống trong chỗ chết ở đây.
Chẳng qua chuyện khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, bên trong Phương gia, tộc nhân Phương thị đều đang rất vội vã, căn bản không có mấy người chú ý đến mấy người bọn họ. Đương nhiên càng không có ai có thái độ thù địch như trong dự đoán của họ.
Triệu Nhữ Thành và Khương Vọng liếc nhau một cái, liền tiện tay ngăn lại một cô gái đang đi ngang qua.
“Xin chào cô nương, xin hỏi Phương Hạc Linh đang ở đâu?”
Cô gái này vốn đang cực kỳ khó chịu nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia của Triệu Nhữ Thành thì mới hòa hoãn lại mấy phần tâm tình, xoắn xoắc tóc nói: “Ngươi hỏi thiếu tộc trưởng sao…”
Thiếu tộc trưởng?
Triệu Nhữ Thành cảm thấy hơi hứng thú, cười nói: “Chúng ta đều là đệ tử đạo viện, có chuyện đến tìm Phương sư đệ. Không biết cô nương có thuận tiện báo vào một tiếng hay không?”
Nghe thấy Triệu Nhữ Thành tự giới thiệu là đệ tử đạo viện, lại còn là sư huynh của Phương Hạc Linh. Cô gái này đã hoàn toàn quên đi sự khó chịu vì bị chặn đường lúc nãy, nụ cười lại càng trở nên rực rỡ: “Thiếu tộc trưởng đang ở nhà đó! Nơi đây đường xá khó đi, để ta dẫn ngươi vào.”
Vừa nói nàng vừa dẫn Triệu Nhữ Thành đi về phía trước, từ đầu đến cuối hoàn toàn không chú ý đến Lăng Hà và Khương Vọng đang ở bên cạnh.
“Vậy thì, làm phiền cô nương rồi.” Triệu Nhữ Thành dịu dàng cười một tiếng, như gió xuân ấm áp lướt qua mặt.