Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 181: Ngươi từng có được tất cả

Chương 181: Ngươi từng có được tất cả


Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chỉ từ một loạt động tác không hề gây ra bất cứ tiếng động nào này, có thể nhìn ra thực lực của gã đã có biến hóa. Có lẽ, gã cũng đã đạt đến tiểu chu thiên viên mãn, bước vào Chu Thiên cảnh rồi!
Khương Vọng không hề vội vã hành động, mà kiên nhẫn đợi thêm một lúc.
Quả nhiên ngay lập tức có một bóng đen chui ra, nhưng vị trí mà người này chui ra lại không phải là vị trí ẩn thân kín đáo của người Tập Hình Ti mà Khương Vọng đã phán đoán lúc trước.
Đêm nay thế mà lại có đến ba nhóm người đang giám thị Phương Hạc Linh!
Chuyện càng quỳ quái hơn chính là, người này cũng không hề đuổi theo Phương Hạc Linh, mà lại xoay người một cái, đi về một nơi khác trong Phương thị. Theo những gì Khương Vọng nhớ được thì đó chính là hướng đi đến từ đường Phương thị.
Khương Vọng không hề nhúc nhích, lại qua thêm một lúc. Người Tập Hình Ti kia mới đi ra từ vị trí ẩn thân kín đáo của y, đuổi theo hướng mà Phương Hạc Linh đã đi.
Khương Vọng vẫn không hề cử động, đợi đến lúc bóng dáng kẻ truy tung đã gần biến mất thì hắn mới nhảy từ trên cây xuống. Không phát ra tiếng động nào đuổi theo.
Cho đến hiện tại, hắn có thể xác định rằng, đêm nay không hề có thêm nhóm người thứ tư nào nữa.

Bóng đen đầu tiên để lộ hành tung đi xuyên qua đất của tộc Phương thị, mau chóng đến một từ đường, xoay người, đi vào từ đường.
Phương Trạch Hậu giờ đang bị giam lỏng trong từ đường, Phương Hạc Linh cũng chưa từng ngược đãi, chỉ chiếm quyền của lão ta, không cho phép lão ta ra ngoài thôi.
Bóng đen này nhanh chóng đi vào từ đường, Phương Trạch Hậu vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, đang quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông Phương gia.
Bóng đen nói: “Hạc Linh ra ngoài rồi. Ta cảm thấy không ổn cho lắm. Có phải chúng ta…”
“Kệ nó đi.” Phương Trạch Hậu không quay đầu lại: “Nó lớn rồi, khó tránh muốn chứng minh bản thân.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng gì cả. Đúng là vì lòng riêng của mình ta đã làm mất đi thanh niên ưu tú nhất đời sau của Phương gia. Giờ thương lộ của Vân quốc không đáng tin lắm, so với hai nhà khác, Phương gia không có tương lai. Hạc Linh muốn mạo hiểm thì cứ để nó liều một phen cũng được.
Thử sức nếu thắng tất nhiên là tốt, nếu như thử sức thua, ta làm cha đành phải gánh thay nó. Dù có phải đặt cược cả Phương gia, chỉ cần nó có thể thật sự trưởng thành, ta cũng cam lòng.”
Bóng đen không nói thêm gì nữa.
Lão chỉ trung thành với mình Phương Trạch Hậu mà thôi.
Đối mặt với chuyện đoạt quyền của Phương Hạc Linh, xưa nay không phải Phương Trạch Hậu không có sức phản kháng mà lão ta chỉ đang một lần nữa lựa chọn dung túng nhi tử.
...
Khương Vọng cẩn thận duy trì một khoảng cách, Tứ Linh Luyện Thể quyết xâm nhập đủ để giúp hắn khống chế nhục thân chuẩn xác, không cần mượn sức mạnh đạo thuật cũng có thể đuổi theo kịp mục tiêu.
Hắn không cần đuổi theo Phương Hạc Linh, chỉ cần đuổi theo bóng đen đang truy đuổi Phương Hạc Linh thôi.
Hắn dễ dàng né tránh vệ quân tuần thành, ba cái bóng đen lao nhanh trong thành, từng người nối tiếp nhau, ra khỏi thành Phong Lâm từ cổng nam.
Mà nơi đóng quân của Thành vệ quân thì lại ở ngoại ô phía Nam.
“Phương Hạc Linh muốn làm gì?”
Khương Vọng hơi trù trừ, do dự không biết có nên truyền tin gì đó cho Ngụy Nghiễm, Triệu Lãng không. Nhưng hắn nhớ lại phía trước còn có một trạm gác ngầm của Tập Hình Ti nên quyết định không làm.
Người của Tập Hình Ti chắc chắn có cách để liên hệ với phía quan lại đầu tiên. Nếu thật sự có chuyện gì thì cũng sẽ không bị chậm trễ.
Hắn nhanh chóng phát hiện, lộ tuyến đã bắt đầu lệch đi.
Bọn họ đã vòng qua nơi đóng quân của Thành Vệ quân, tiếp tục đi về phía nam.
Phía đông nam thành Phong Lâm là trấn Phượng Khê, phía trước nữa là hướng đi về thành Tam Sơn. Còn ở chính nam, nơi Thành vệ quân trú đóng đi tiếp về hướng nam chỉ có Ngưu Đầu sơn, chưa từng nghe nói có gì đó đặc biệt.
Với lý giải của Khương Vọng thì nếu thật sự có sào huyệt của tổ chức tà giáo, tả đạo gì đó thì sao có thể ẩn thân ngay dưới mắt Thành Vệ quân được.
Chiến lực của Thành vệ quân thành Phong Lâm rất mạnh, cộng thêm Ngụy Nghiễm giờ đã đột phá, hiện nay một tướng và hai phó tướng đều là cường giả Đằng Long cảnh, cộng thêm năm phó tướng Thông Thiên cảnh, cho dù đối mặt với thế lực gì cũng đều có thể đánh một trận. Một khi bắt đầu dùng thuật binh trận thì càng đủ để phá thành nhổ trại.
Nhưng Phương Hạc Linh lại thật sự lên Ngưu Đầu sơn.
Ngưu Đầu sơn nhô lên hai đỉnh, giống như sừng trâu nên mới được đặt cái tên như vậy.
Đỉnh núi không cao, cảnh sắc bình thường cũng không có đạo phỉ gì chiếm cứ, cũng không có hung thú hoành hành. Cho dù có thì cũng đã bị vệ quân thành Phong Lâm càn quét sạch sẽ khi huấn luyện dã ngoại rồi.
Nhưng một ngọn núi bình thường như vậy giờ đột nhiên khiến Khương Vọng có cảm giác như một cự thú ăn thịt người, có một cảm giác chèn ép không biết từ đâu tới.
Từ nơi này nhìn sang nơi đóng của Thành Vệ quân, lửa trại đã như những chấm sao.
Khương Vọng kiềm nén sự bất an trong lòng, theo đuôi bóng đen phía xa xa lên núi.
Cho dù thế nào, ít nhất hắn cũng phải biết Phương Hạc Linh đi gặp ai. Như vậy mới đủ để kết án. Hơn nữa với tu vi Chu Thiên cảnh Bát phẩm, Tử Khí Đông Lai kiếm viên mãn, Diễm Hoa đạo thuật đại thành của hắn bây giờ, cộng thêm việc dựa vào tu sĩ Tập Hình Ti phía trước để đưa ra cảnh báo, nếu có chuyện gì bất ngờ, hẳn là chạy trốn sẽ không thành vấn đề.
Chợt có vài tiếng chim hót quái dị khiến rừng núi càng thêm yên tĩnh.
Cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Khương Vọng siết chặt kiếm, không trực tiếp rút ra vì ánh sáng của lưỡi kiếm rất có thể sẽ làm hắn bại lộ bản thân.
“Roẹt...”
Bỗng nhiên có một làn gió thơm vọt tới, Khương Vọng cảm thấy có một cảm giác mềm mại bao lấy mình.
Một bàn tay bịt kín miệng hắn.
Cơ thể Khương Vọng đang căng cứng đột nhiên thả lỏng, không phải hắn toàn toàn không có thời gian phản ứng mà là đã nhận ra người tới là ai.
“Bạch Liên?” Khi bàn tay kia chậm rãi trượt xuống, Khương Vọng khẽ hỏi.
Bàn tay kia trượt từ trên miệng Khương Vọng xuống, giữ lấy cằm hắn, xoay mặt hắn lại.
Khương Vọng nhìn thấy gương mặt đeo pháp khí lụa đen kia của Bạch Liên.
“Sao ngươi lại tới đây?” Ánh mắt Bạch Liên hơi hung dữ nhưng giọng lại đè xuống rất thấp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất