Chương 182: Nếu ta thực sự đáng nghi, Đạo viện đâu chắc chắn sẽ bảo vệ ta?
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hắn nghĩ trên Ngưu Đầu sơn này cũng có tồn tại nàng ta kiêng kỵ.
Khương Vọng đưa ngón tay chỉ về phía xa, tỏ ý mình đang đi theo người khác tới đây.
Bạch Liên nới lỏng cằm hắn, chụp lấy một tay hắn.
“Đi theo ta!”
Tay áo bồng bềnh xuyên thẳng qua núi rừng như chim đêm rồi nhanh chóng biến mất.
...
Gần như cùng lúc, Phương Hạc Linh trên núi đột nhiên quay đầu lại.
Kẻ vẫn luôn đuổi theo Phương Hạc Linh đến đây đúng là trạm gác ngầm của Tập Hình Ti.
Hắn ta là thủ hạ tâm phúc của Đan Trà, vì thông minh tháo vát nên được sắp xếp nhiệm vụ này. Trên đường đi hắn ta cũng vô cùng chú ý cần thận, từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách.
Nhưng khi hắn ta nhìn từ xa thấy Phương Hạc Linh quay đầu lại liền biết không ổn.
Hắn ta không nhiều lời liền lấy một pháo hiệu màu vàng ra, búng ngón tay định nhóm lửa.
Pháp hiệu vàng vừa đốt, bên Tập Hình Ti kia sẽ lập tức biết được tin tức. Pháo hiệu vàng tắt, chứng tỏ người truyền tin đã rơi vào tuyệt cảnh.
Nhưng pháo hiệu vàng này... lại chưa hề có động tĩnh gì, làm thế nào cũng không thể đốt được!
Hắn ta đang định bấm, niệm pháp quyết nhóm lửa nhưng một cánh tay thon dài trắng trẻo đã đưa đến, nhẹ nhàng rút pháo hiệu vàng này đi.
Sau đó hắn ta cảm giác cả người nhẹ nhàng bay lên.
Càng bay càng cao.
Lúc này hắn ta mới phát hiện, kẻ vẫn đứng sững tại chỗ kia, vẫn đang làm tư thế bấm niệm pháp quyết kia chẳng phải là mình sao?
Giờ phút này hắn ta là cái gì? Là hồn phách sao?
Hắn ta kinh hãi, hắn ta giãy dụa nhưng đã không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Lập tức có một cảm giác đau đớn kịch liệt vọt tới “bao phủ” toàn bộ hắn ta, chia năm xẻ bảy hắn ta.
Nam nhân đeo mặt nạ bạch cốt nhẹ nhàng buông tay, mặc cho linh hồn vỡ vụn kia tản đi.
“Là người của Tập Hình Ti.” Hắn ta đã nắm được tình báo nhẹ giọng cười nói: “Đan Trà đúng là can đảm lắm.”
Phương Hạc Linh đứng giữa rừng núi, nhìn Bạch Cốt sứ giả phía xa xa đang hút hồn phách đi.
Gã không thể nào ức chế được hàn ý đang tràn ra từ sâu trong nội tâm, nhưng gã vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Từ lúc gã lựa chọn giam lỏng cha đẻ kia, gã đã biết rõ mình phải đưa ra lựa chọn như thế nào rồi.
Đây chính là lựa chọn của gã.
Gã chỉ có thể dựa vào bản thân. Gã nhất định phải trưởng thành, đồng thời cũng không thể quay đầu nữa rồi.
“Ta đã bị Tập Hình Ti để mắt. Tiếp theo phải làm như thế nào?” Gã hỏi.
“Người này đã chết, đồng nghĩa đã thừa nhận ta có vấn đề.”
“Ngươi có vấn đề gì?” Giọng Bạch Cốt sứ giả vô cùng kinh ngạc: “Một trạm gác ngầm hi sinh lúc thi hành nhiệm vụ đây không phải chuyện rất bình thường sao? Ai có thể xác định cái chết của hắn liên quan đến ngươi chứ?”
“Đại nhân.” Phương Hạc Linh hơi ấm ức, cũng hơi bất đắc dĩ: “Ta thật tâm làm việc cho ngài, cái gì nên làm ta đều làm cả rồi, bây giờ đã không còn đường lùi rồi! Ngài đừng trêu đùa ta nữa!”
“Không không không. Ta không trêu đùa ngươi. Ta cũng đang nói chuyện thật tình với ngươi mà. Nếu Tập Hình Ti điều tra Phương gia, có thể tra ra được gì sao?”
“Không. Bên đó ta đã xử lý sạch sẽ. Hơn nữa bản thân... Ta thực sự không biết chuyện ngài sắp xếp ta làm có ý nghĩa gì. Tập Hình Ti sẽ không tra được gì đâu.”
“Vậy thì cứ để bọn hắn điều tra đi.”
Phương Hạc Linh thở dài một hơi: “Nhưng có đôi khi bọn hắn không cần chứng cứ.”
“Đối phó người bình thường đúng là như thế.” Bạch cốt sứ giả nở nụ cười: “Nhưng đừng quên, ngươi là học sinh Đạo viện.”
“Nếu ta thực sự đáng nghi, Đạo viện đâu chắc chắn sẽ bảo vệ ta?”
“Tiểu tử đáng thương, ngươi căn bản không biết ngươi có được cái gì.” Bạch cốt sứ giả cười hai tiếng, quay người đi lên núi: “Chuyện hôm nay hủy bỏ, trở về đi.”
…
Cốc cốc cốc ~ cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên.
“Ai?”
Bạch Liên mở cửa phòng ra, đầu tiên chỉ nhìn thấy một đôi mắt trắng.
Nàng ta nháy mắt, tránh ánh nhìn của đôi mắt trắng kia: “Nhị trưởng lão có chuyện gì cần làm à?”
“Lão phu không có chuyện gì thì không thể hỏi thăm Thánh nữ sao?” Nhị trưởng lão cười cười, nụ cười trên gương mặt già nua vốn có nét hiền lành nhưng vì đôi mắt chỉ có tròng trắng nên lộ ra vẻ vô cùng tà dị: “Tu vi của Thánh nữ tinh tiến khá nhiều, đúng là phúc của Bạch Cốt đạo ta.”
“Đâu có. Trưởng lão ngài mới là trụ cột chống trời của bổn giáo, là rường cột vững chắc.”
“Hahaha. Không định cho lão phu vào trong ngồi một chút à?”
“Cái này...” Ánh mắt Bạch Liên lộ tia khó xử: “Dù sao người ta cũng là một cô nương gia, không tiện đâu nhỉ?”
“Lão phu đã nhìn Thánh nữ lớn lên từ nhỏ, ngươi giống như nữ nhi của lão phu, có gì mà không tiện?” Nhị trưởng lão nói rồi chen vào trong gian phòng.
Sau khi lão ta đánh giá xung quanh vài cái, như vô ý hỏi: “Thánh nữ sao ở trong phòng mình trong giáo mà vẫn mang Dạ Sa che mặt?”
Bạch Liên nháy mắt: “Trời sinh lệ chất, không thể không che giấu bớt.”
“Hahaha...” Nhị trưởng lão cười ha hả, tiếng cười lại bỗng nhiên ngừng lại: “u Dương đã trở về, ta ngửi được mùi của hắn.”
“Đây là chuyện tốt! Không uổng công chúng ta phí hết tâm huyết, hy sinh nhiều ám tử như vậy là để trải đường cho ông ấy. Vậy sao Đại trưởng lão vẫn chưa xuất hiện nhỉ?”
“Ai mà đoán được suy nghĩ của hắn cơ chứ?”
“Ngài mà còn không đoán ra được thì ta càng không thể biết.”
“Là không biết, hay là không muốn biết?”
“Người ta không cần biết.” Bạch Liên cười duyên nói: “Đại sự trong giáo cứ để các trưởng lão quyết định. Ta lặng lẽ chờ tin là được.”
Nhị trưởng lão nhìn nàng chằm chằm nàng ta một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lão ta bước ra tới trước cửa phòng thì bỗng dừng lại: “Thánh nữ hôm nay sao dễ nói chuyện vậy?”
Bạch Liên cười cười: “Xem ngài nói gì kìa. Người ta khó nói chuyện lúc nào? Chỉ thỉnh thoảng hơi cáu gắt tí thôi, không phải cũng vì đại sự của bổn giáo à?”
Cuối cùng Nhị trưởng lão đã rời đi, cảm giác áp bách trong phòng dường như cũng bị cửa phòng ngăn cách.
...
“Có lẽ đây chính là thăm dò cuối cùng rồi.”
Bạch Liên nhẹ giọng nỉ non nói.
Nàng ta lặng lẽ ngồi một lúc, xác nhận sẽ không còn ai tới quấy rầy, lúc này nàng ta mới đặt trận bàn xuống, mở tủ quần áo xách Khương Vọng đang nhắm chặt hai mắt ra ném lên trên giường.
Lúc này ngũ thức của Khương Vọng đang bị phong ấn, chỉ có như vậy mới có thể tránh né được đôi mắt chỉ có trằng trắng ấy.
Bạch Liên bấm niệm pháp quyết, mở phong ấn ngũ thức.
Khương Vọng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Bạch Liên, ấn kiếm không nói gì.