Chương 183: Bạch Cốt đạo tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mặc dù hắn luôn ở trong trạng thái phong ấn ngũ thức, không nghe được đối thoại của Bạch Liên và Nhị trưởng lão nhưng sau khi thả lỏng ngũ thức, ổn định lại tâm thần thì hắn cũng suy nghĩ đi suy nghĩ lại chuyện hôm nay.
“Ngươi muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi.” Bạch Liên đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
“Ngươi lại cứu ta thêm lần nữa.” Giọng Khương Vọng hơi khó xử.
Bạch Liên cười cười: “Không có gì cần nói à?”
“Nơi này là hang ổ Bạch Cốt đạo, ngươi là người của Bạch Cốt đạo?” Khương Vọng hỏi.
“Chúng ta đều là người trong Đạo môn.” Bạch Liên nói.
Trong lòng Khương Vọng biết tranh luận với nàng ta Bạch Cốt đạo có thuộc đạo môn chính thống hay không căn bản không có ý nghĩa liền lặp lại: “Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có phải người của Bạch Cốt đạo không?”
“Không phải ta.” Bạch Liên đưa ngón tay ngọc ra, chỉ Khương Vọng: “Là chúng ta.”
“Có ý gì?”
“Vốn không muốn nói cho ngươi nhanh như vậy, vì “thuế biến” của ngươi vẫn chưa hoàn thành.” Bạch Liên thở dài một hơi, hỏi: “Nhưng hôm nay ngươi đã xuất hiện ở đây, không có được đáp án chắc là sẽ không bỏ qua, đúng không?”
Khương Vọng không trả lời vấn đề của nàng ta mà hỏi: “Cho nên hôm nay Phương Hạc Linh đến Ngưu Đầu sơn là một cái bẫy? Nhằm vào ai?”
“Bạch Cốt sứ giả là kẻ rảnh rỗi, cũng chẳng nhằm vào ai cả. Có điều đêm nay bất kể ai theo Phương Hạc Linh thì đều phải chết ở đây.
Dù sao chúng ta cũng sắp bỏ nơi này rồi. Ngươi và trạm gác ngầm Tập Hình Ti kia cũng chỉ may mắn gặp dịp thôi.”
Bạch Cốt đạo sắp rời khỏi Ngưu Đầu sơn?
Khương Vọng nhạy bén nắm lấy tin tức này nhưng hắn gác sang một bên, lại hỏi: “Thuế biến nghĩa là gì? Các ngươi, chúng ta cái gì?”
“Bạch Cốt Liên Hoa trên sống lưng ngươi, ngươi đột nhiên nắm giữ được Nhục Sinh Hồn Hồi thuật... những thứ này vẫn chưa đủ để ngươi liên tưởng sao?”
“Trước nay ngươi vẫn luôn hiểu rõ về ta, những thứ này có lẽ đều do ngươi bày bố. Bạch Cốt Liên Hoa có thể là do ngươi xăm lên lúc ta hôn mê, Nhục Sinh Hồn Hồi thuật là ngươi dùng một cách nào đó truyền cho ta không chừng... Ta không thể có liên quan đến Bạch Cốt đạo được!”
“Thần thông sửa chữa ký ức bậc này ta không có đâu.” Bạch Liên bỗng nhiên cười một tiếng: “Nhưng mà, ta đúng là vẫn rất chú ý đến ngươi, từ lúc ngươi vẫn còn là một thằng ăn mày...”
Khương Vọng kinh hãi!
Để tránh sự đuổi bắt của Phương Bằng Cử, hắn hóa thân thành ăn mày, sống tạm bợ ở Hoàn Chân quan. Nhưng đó đã là chuyện trước kia. Từ lúc đó Bạch Liên đã bắt đầu quan sát hắn rồi?
Bạch Liên mau chóng giải thích: “Lúc trước khi đám ăn mày các ngươi đặt chân ở Hoàn Chân quan tức là các ngươi đã hoàn thành lựa chọn dưới sự dẫn dắt rồi.”
Giọng nàng ta âm u: “Hoàn Chân quan là một nơi rất có ý nghĩa, cũng là nơi được Tôn Thần lựa chọn. Lần đó khi Tả Quang Liệt chiến tử ta đã tò mò. Nhiều ăn mày đã chết như vậy vì sao chỉ có mình không không chết? Chẳng lẽ chỉ vì trùng hợp sao?
Vì sao sau khi ngươi trở lại Đạo viện, về mặt tu hành lập tức tiến triển cực nhanh?
Chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được đúng không?
Sau Khai Mạch, tốc độ tu hành của ngươi vượt xa người bình thường.
Quan trọng nhất chính là, ngươi có thể thôn phệ được Bạch Cốt đạo chủng, ngươi có thể thích ứng hoàn mỹ với bí pháp của Bạch Cốt đạo, ngươi biết Nhục Sinh Hồn Hồi thuật! Ngươi không phải người thường, ngươi là Bạch Cốt đạo tử!”
Cuối cùng Bạch Liên nói: “Về sau ta mới hiểu ra, sở dĩ ngươi xuất hiện ở Hoàn Chân quan là vì Tôn Thần an bài.”
“Không, không đúng!” Khương Vọng lắc đầu. Hắn tin tưởng tu hành của hắn xuất phát từ Thái Hư Huyễn Cảnh, căn bản không liên quan gì đến Bạch Cốt đạo tử. Nhưng Thái Hư Huyễn Cảnh là bí mật lớn nhất hiện nay của hắn, không thể đem ra biện bạch.
“Chỉ e ngoài miệng ngươi nói không phải nhưng trong lòng đang khóc ròng.”
“Đạo tử cái gì?” Khương Vọng lui lại một bước: “Ta nói rồi. Ta không thể tha thứ cho hành vi của Bạch Cốt đạo các ngươi. Ta cũng không thể thông đồng với ngươi làm bậy, chúng ta không đi cùng một đường!”
“Đó là bởi vì ngươi vẫn chưa nhìn rõ chân tướng của thế giới này, không xóa sạch những kẻ giả nhân giả nghĩa thì không tìm được chân ngã đâu.”
“Ta biết rất rõ ta là ai, không cần ngươi nhắc nhở.” Khương Vọng cố gắng khống chế suy nghĩ của mình để mình có thể bình tĩnh suy nghĩ trở lại.
“Bạch Cốt đạo chủng mà ngươi nói là gì?” Hắn hỏi.
“Đó là thứ rất trân quý, ta cũng chỉ có một viên. Nó có thể hấp thu dinh dưỡng của người bị ký sinh để trưởng thành, cuối cùng khống chế kẻ bị ký sinh một cách hoàn hảo. Nhưng không ngờ lại bị ngươi thôn phệ... Cho nên ngươi xem, đạo chủng đương nhiên không thể có hiệu lực với đạo tử rồi!”
Khương Vọng lạnh lùng nhìn về phía nàng ta: “Ngươi từng thử ký sinh ta?”
Bạch Liên khó tránh được chút áy náy trong ánh mắt: “Lúc đó, chúng ta vẫn chưa thân thiết...”
“Giờ cũng chưa thân thiết. Ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng lạ lẫm!” Khương Vọng lạnh lùng nói: “Không cần nói nữa! Ta tuyệt đối không tin ta là Bạch Cốt đạo tử gì đó, cho dù đúng là sự thật, ta cũng quyết không cùng đám mặt người dạ thú các ngươi thông đồng làm bậy đâu!”
Một từ “cho dù” mặc dù thể hiện sự quyết tâm nhưng rõ ràng đã có dao động.
Bạch Liên cũng không vội nói mãi chủ đề này mà hỏi ngược lại: “Rốt cuộc chăn nuôi hung thú, bất chấp sống chết của bách tính được coi là mặt người dạ thú. Hay rút đạo mạch của Thủy tộc luyện chế Khai Mạch đan mới được coi là mặt người dạ thú?”
“Ngươi đừng mong dùng lời lẽ để dao động đạo tâm của ta!” Giọng Khương Vọng kiên quyết, giống như không làm thế thì không đủ để hắn kháng cự áp lực mà hắn đang phải chịu vậy.
Hắn cố gắng nhẹ nhàng hít thở, chứng minh quyết tâm của mình: “Bạch Liên, nếu đã đi đường khác nhau thì chúng ta mỗi người một ngã. Ta từng nói rồi, mạng ta do ngươi cứu, giờ ngươi muốn có thể lấy lại.”
Đôi mắt vô cùng mỹ lệ của Bạch Liên đầy tia oán trách, mắt lưng tròng, nàng ta dùng cặp mắt ấy nhìn chằm chằm Khương Vọng.
“Sao ta nỡ giết ngươi chứ?” Giọng nàng ta dịu dàng, mềm mại nói: “Tuy nhiên, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, ta có thể xóa ký ức đêm nay của ngươi. Coi như tất thảy đều chưa từng xảy ra. Đợi đến khi ngươi hoàn toàn thức tỉnh mới có thể nhớ lại chuyện tối nay.”
“Bịt tai trộm chuông sao?”
“Không, chỉ là thời cơ chưa tới thôi.”
Bạch Liên đứng dậy đưa tay ra, trong tình huống Khương Vọng chưa kịp phản ứng đã đặt hắn nằm trên giường.