Chương 184: Theo kiếm, cố tâm mờ mịt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nhìn vào mắt ta.” Nàng nói ra: “Ta không có thần thông thao túng ký ức, chỉ dùng bí thuật tạm thời phong ấn một đoạn ký ức ngắn, cho nên ngươi nhất định phải thả lỏng thể xác tinh thần, toàn lực phối hợp mới được. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhẹ thì tinh thần thất thường, nặng thì hồn phi phách tán.”
Trong lòng Khương Vọng biết rõ đây là lựa chọn tốt nhất.
Tối nay hắn đi nhầm vào Ngưu Đài sơn, bước vào sào huyệt giặc, vốn chết mới là kết cục mình phải nhận.
Bạch Liên che giấu đã cứu hắn một mạng, nhưng cho dù thế nào cũng không thể để hắn mang theo bí mật Bạch Cốt đạo trở về thành Phong Lâm được.
Còn hắn thà chết cũng không chịu thông đồng làm bậy với Bạch Cốt đạo.
Giờ hắn chỉ có thể lựa chọn hòa hoãn tạm thời chứ không thể chết được.
Khương Vọng hoàn toàn thả lỏng tâm thần, để ý thức bị vô số cánh hoa sen bao phủ.
Hắn cảm nhận được một sự ấm áp, bao dung và quyến luyến.
Sau đó hắn thấy trong biển cánh hoa sen vô biên này có một đóa sen đang bơi về phía hắn.
Nó rất dài rất cao, song song với ánh mắt Khương Vọng.
Sau đó hoa sen nở ra, chính giữa đóa sen không phải nhụy hoa, cũng không phải hạt sen chưa kết trái.
Mà là... một cây nến đen!
...
...
“Đêm nay ngươi chỉ ở nhà ngủ, không đi đâu cả. Ngươi quyết định đêm mai đi canh chừng Phương Hạc Linh, quan sát xem hắn có gì khác thường không...”
Khương Vọng cảm thấy mình đang ngâm mình trong làn nước ấm áp, mặt nước phủ kín cánh hoa màu trắng.
Giọng nói dịu dàng như bay đến từ chân trời, hắn rất dễ chịu, muốn vĩnh viễn nằm ngủ luôn.
Trong thế giới ấm áp vô hạn này, hắn đặt xuống tất cả phòng bị, tất cả trách nhiệm, hoang mang, đặt tất thảy những thứ khiến hắn bất an xuống.
“Ta nên nghe thấy âm thanh này.” Hắn nghĩ.
Ngay vào lúc mọi thứ sắp kết thúc, trên mặt nước vô biên có một nụ hoa sen được bao giữa cánh hoa nhô đầu lên.
Nó càng lúc càng cao, cho đến lúc song song với tầm mắt Khương Vọng.
Hoa sen nở ra, chính giữa là một cây nến đen.
Phựt!
Ngọn lửa màu đen trong nháy mắt cháy lên, ngay lập tức cả biển cánh hoa đều bốc cháy!
Sóng lửa vô biên cuốn sạch hết thảy.
“Hự!”
Khương Vọng tỉnh lại.
Hắn phát hiện mình đã nằm trong nhà ở hẻm Phi Mã, đồng thời cũng cảm nhận được hơi thở đều đặn của Khương An An.
Hắn ý thức được, ký ức phong ấn đã hoàn thành, mình đã được Bạch Liên đưa về chỗ ở.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ tất cả, hắn chưa quên gì hết.
Không, không chỉ không quên chuyện xảy ra trên Ngưu Đầu sơn mà trong đầu còn có thêm vài ký ức.
Đó là một bí thuật, Bạch Cốt độn pháp.
Nguyên lý là lấy tuổi thọ lấy lòng thế giới U Minh, tạm thời nhận được năng lực đi xuyên giữa hai giới âm dương.
Cũng giống với tình huống thu hoạch được Nhục Sinh Hồn Hồi thuật trước kia, cây nến đen trong Thông Thiên cung cũng đã ngắn đi một đoạn rõ rệt.
“Ta là Bạch Cốt đạo tử sao? Ta là Bạch Cốt đạo tử sao?”
Khương Vọng nhìn hai cánh tay của mình, hơi sững sờ.
Nhưng mà độn thuật tà dị vừa thu hoạch được đã một lần nữa chứng minh lời của Bạch Liên.
“Trí nhớ của ta không bị phong ấn lại, căn cứ theo suy đoán của Bạch Liên, có phải có nghĩa là... ta đã bắt đầu “thức tỉnh” rồi không?”
“Phương Hạc Linh chắc chắn là đã cấu kết với Bạch Cốt đạo, đại khái là Bạch Cốt đạo còn có âm mưu gì đó với thành Phong Lâm, có lẽ là để trả thù đợt giết chóc của Ngụy Khứ Tật trước đó, có lẽ có mưu đồ khác. Nhưng dù cho bây giờ ta đi nói rõ chuyện này với các quan lại cũng rất khó có được tác dụng gì. Bạch Liên đã nói rồi, đêm nay bọn hắn sẽ rời đi. Cùng lắm chỉ bắt được mình Phương Hạc Linh mà thôi. Hơn nữa nếu để bọn họ biết ta là Bạch Cốt đạo tử... chắc chắn ta sẽ phải chết.”
Khương Vọng thử trấn an bản thân.
“Tình hình hiện tại là, Đạo viện và Tập Hình Ti đều không nghi ngờ ta. Bạch Liên tưởng là ký ức của ta đã bị phong bế, rất yên tâm về ta. Nhưng ta thì không hề mất đi ký ức. Cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là phải lôi kéo đám lão đại, tiểu ngũ cùng đưa An An đi trốn, đợi khi mọi chuyện bên thành Phong Lâm kết thúc hết, xem tình hình rồi mới quyết định có về hay không...”
“Không, nếu lão đại biết được chân tướng, nhất định không chịu đi. Tiểu Ngũ hẳn là không có vấn đề gì. An An... An An có nỡ rời xa quê hương không? Có chịu được cuộc sống lang bạt cực khổ không?”
“Thành vực Phong Lâm... trấn Phượng Khê... trấn Tiểu Lâm...”
Đạo tâm tĩnh lặng của Khương Vọng từ trước đến nay đã hoàn toàn rối loạn, càng nghĩ càng phiền, càng nghĩ càng loạn.
Hắn quyết định nằm vật xuống, chìm vào trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
...
Luận kiếm đài Bát phẩm đã mở.
Độc Cô Vô Địch hiện tại vẫn chưa vào được một trăm người đứng đầu Chu Thiên cảnh nên không hiện trên bảng xếp hạng.
Đang ghép với Chu Thiên cảnh...
Ghép đôi thành công!
...
Chiến bại!
Chiến bại!
Chiến bại!
Sau khi thua liền ba trận, Khương Vọng mới hơi tỉnh táo lại.
Chiến đấu là một việc buộc phải hết sức chăm chú, trong sự chuyên chú này có thể coi nhẹ được những thứ khác, tạm thời vứt bỏ những phiền não kia.
Nhưng khi tất cả kết thúc thì cái đối mặt vẫn phải đối mặt.
Mỗi lần khởi động Luận kiếm đài Bát phẩm phải tốn hai mươi điểm, chiến bại sẽ thua mất hai mươi điểm nữa.
Khương Vọng nhìn thấy mình chỉ còn lại 2680 điểm công, nhìn sững một hồi định rời đi.
Phạch phạch phạch.
Một con hạc giấy mập đang vỗ cánh bay tới.
Dĩ nhiên là thư của Chân Vô Địch. “Độc Cô huynh đệ, ta cũng đã viên mãn, chính thức bước vào Chu Thiên cảnh, sắp viên mãn đại chu thiên rồi! Sao, luyện tay một chút chứ?”
Tu sĩ bối cảnh thâm hậu kiểu như Chân Vô Địch, lòng vòng trước Du Mạch cảnh đương nhiên không phải vì không đủ tích lũy mà là vẫn đang chờ đợi cấu tạo Chu thiên hoàn mỹ nhất thuộc về hắn ta.
Những gia tộc đó thường thường luôn có cao nhân, chuyên dựa vào kinh nghiệm họ tích lũy được, luôn quan sát để định ra lộ tuyến tiến giai thích hợp cho bọn hắn.
Cho nên tiểu chu thiên của hắn ta vừa viên mãn liền nói đại chu thiên cũng sắp viên mãn luôn rồi, tất cả đều không phải khoác lác, bởi vì con đường của hắn ta đã được trải sẵn rồi, hơn nữa còn là con đường bằng phẳng lên tới trời.