Chương 185: “Ngươi thật sự cho rằng Đổng A sẽ che chở hắn?”
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Khương Vọng vốn không định hồi âm, hắn không có tâm tư để đánh tiếp trận nữa.
Nhưng nghĩ lại, hắn lựa chọn tốn mười điểm công, tiến vào không gian tinh hà.
Vẫn là một đình đài trong tinh hà.
Khương Vọng vừa tới, bóng dáng mập mạp của Chân Vô Địch đã xuất hiện ở đối diện.
“Sao vậy? Hiếm có lần chủ động tìm ta nói chuyện phiếm, lại còn xa xỉ đến thế?” Chân Vô Địch đánh giá xung quanh một trận, tặc lưỡi kinh ngạc.
Giờ hai người đã rất thân với nhau, đương nhiên chủ yếu dựa vào bản tính “lắm lời” của Chân Vô Địch. Không có việc gì cũng gửi hạc giấy tới vui vẻ trò chuyện với Khương Vọng.
Khương Vọng chỉ cần trả lời thư một lần thì sẽ có hai mươi thư gửi đến không thể cản được.
Hắn ta là người quen duy nhất của Khương Vọng trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hoặc có thể tính là bằng hữu.
Bởi vì ở nơi như Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng chưa từng để lộ thân phận thực sự của mình. Trên thực tế hắn nghi ngờ mình có nói Chân Vô Địch cũng không biết thành Phong Lâm nằm ở đâu.
Bởi vì là ở nơi này cho nên Khương Vọng không cần căng thẳng.
Hắn cân nhắc, tìm từ, hỏi “Huynh biết Bạch Cốt Tôn Thần không?”
“Thần cái gì?”
“Đó là, đại khái là... là thần chỉ của tín ngưỡng, giáo phái tên Bạch Cốt đạo?”
“Linh tinh cái gì thế?” Chân Vô Địch lắc đầu, khinh thường nói: “Tà giáo à?”
“Có lẽ vậy.”
“Ta nói huynh biết, Độc Cô huynh đệ, đừng dính vào mấy tà giáo linh ta linh tinh kia. Tu hành phát triển đến bây giờ, mấy bàng môn tả đạo kia sở dĩ là bàng môn tả đạo, cũng là bởi vì bọn chúng đã là thứ bị đào thải. Các bang phái chính thống nhiều như vậy, học cái gì mà không được?” Chân Vô Địch nghiêm túc khuyên nhủ: “Nếu huynh gặp phải chuyện gì, muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, vậy chi bằng tham gia Thiên Phủ bí cảnh đi! Ta có hai danh ngạch đồng đội, đang cần tìm người, thế nào, có muốn thử không? Mặc dù có nguy hiểm nhất định nhưng dù sao cũng đáng tin cậy hơn Tà thần.”
Chuyện có thể được Chân Vô Địch nhắc đến một cách nghiêm túc như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Cái gọi là danh ngạch Thiên Phủ bí cảnh chắc chắn cũng rất quý giá.
Sở dĩ hắn ta không giải thích cụ thể chắc vì bản thân Thiên Phủ bí cảnh rất nổi tiếng rồi. Hắn ta tưởng Khương Vọng biết.
Tên mập này mặc dù hơi xốc nổi một chút, lắm lời một chút, nhưng nhân phẩm không xấu. Đây cũng là nguyên nhân khiến Khương Vọng vẫn giữ liên lạc với hắn ta.
Nhưng bây giờ, Khương Vọng thực sự không thể phân tâm nghĩ chuyện gì khác.
“Lần sau bàn tiếp.”
Hắn miễn cưỡng cười cười: “Ta còn có việc, đi trước.”
Không đợi Chân Vô Địch giữ lại, hắn liền ra khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Đôi khi Khương Vọng cảm thấy, Thái Hư Huyễn Cảnh giống như một giấc mộng vậy.
Sau khi tỉnh mộng, hoặc là tất cả không còn gì.
Hoặc là hắn sẽ như những tên ăn mày ở Hoàn Chân quan kia, chôn dưới đất vàng cả rồi.
Hoặc là hắn sẽ bị chìm trong dòng sông nhỏ ở trấn Phượng Khê, không được ai cứu.
Rốt cuộc tu hành là vì cái gì?
Vì được sống lâu hơn hay vì để được sống có ý nghĩa hơn?
...
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng của Khương An An.
m thanh này khiến hắn an tâm.
Khương Vọng biết, trước khi trời sáng, mình nhất định phải đưa ra quyết định.
Đây là một vùng đất rộng rãi, mặt đất rõ ràng đã được con người chỉnh sửa nên có bố cục riêng.
Nham thạch đỏ như lửa thuận theo khe hở chậm rãi chảy xuôi ngăn cách mặt đất, tạo nên một trận đồ to lớn phức tạp.
Nhị trưởng lão trừng cặp mắt chỉ có tròng trắng, người ngồi dưới đất, thâm trầm nói “Tối qua trên Ngưu Đầu sơn hình như không chỉ có một người sống.”
Bạch Cốt sứ giả đứng bên cạnh, nghe thế chỉ khẽ nói: “Thì sao chứ? Ngoài manh mối sai lầm và cạm bẫy chết người, bên Ngưu Đầu sơn đã chẳng còn gì khác.”
“Khục khục khục... Tiểu tử Phương gia kia ngươi cứ để hắn trở về như thế sao?”
“Không thì sao chứ?”
“Ngươi thật sự cho rằng Đổng A sẽ che chở hắn?”
“Nếu Đổng A không che chở hắn. Ngoài chết một Phương Hạc Linh ra chúng ra chẳng tổn thất gì cả. Nếu Đổng A che chở hắn, chúng ta có thể được thấy Đạo viện và Tập Hình Ti xích mích, cớ sao lại không làm?”
Nhị trưởng lão lại cười quái dị hai tiếng, vỗ vỗ bên cạnh: “Tới ngồi cùng lão phu một chút.”
Dưới chân là nham thạch, sức mạnh thiêu đốt kinh khủng ẩn chứa bên trong chậm rãi phun trào.
“Ta đứng quen rồi.” Bạch Cốt sứ giả nói.
“Thanh niên bây giờ ai nấy đều có đầu óc cả. Nhìn các ngươi, ta thường thấy mình đã già.”
“Ngài trời sinh đã có U Minh nhãn. Sinh ra là đã có thể kết nối âm dương. Đương nhiên không hiểu được nỗi cực khổ của những người bình thường như chúng ta đâu.” Gương mặt Bạch Cốt sứ giả vẫn luôn giấu dưới mặt nạ: “Thiên phú không đủ thì chỉ có thể động não nhiều hơn thôi.”
Nhị trưởng lão cười ha hả ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Sứ giả, ngươi cũng cảm thấy lão phu tự đại ngu xuẩn sao?”
Bạch Cốt sứ giả vô tình hay cố ý né tránh đối mặt, nhẹ giọng đáp lại: “Dĩ nhiên ngài không phải một kẻ tự đại ngu xuẩn, nhưng hẳn ngài phải rõ, ta cũng không phải.”
“Thái độ của ngươi và Thánh nữ thật sự chẳng khác gì nhau.”
“Thật sao? Đó là vinh hạnh của ta.”
“Đợi Đạo tử thức tỉnh, nàng ta sẽ trở thành Thánh hậu. Giờ các ngươi ngang hàng ngang lứa, đến lúc đó chỉ có thể mãi mãi thấp hơn nàng ta một cái đầu. Chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?”
“Không có gì cam hay không cam tâm cả.” Bạch cốt sứ giả nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đều nỗ lực vì bổn giáo, sao phải chia cao quý thấp hèn?”
Nói xong câu này, hắn ta liền quay người rời đi.
Những gì nên nói đều nói cả rồi, ở lại nơi này lúc nào cũng phải đề phòng cặp mắt kia, cũng không phải trải nghiệm hay ho gì.
Đợi Bạch Cốt sứ giả đi xa, nhị trưởng lão đột nhiên hai tay ra, giống đang ôm ấp gì đó: “Ai có thể ngờ, Cửu Sát Huyền Âm trận đã để lại âm Sát thuần túy như thế? Tả Quang Liệt chết quả thật là có ý nghĩa, đúng là ý chí của Tôn Thần!”
Nham thạch trong kẽ đất đột nhiên chảy ngược trở lại, ngay dưới chân lão ta, miễn cưỡng tụ thành một cái đầu lâu.
“Thế nào, Lục Diễm?” Đầu lâu nham thạch nói, giọng khàn khàn: “Ai mới là kẻ ngu xuẩn tự đại?”
“Khục khục khục khục, đương nhiên là ngươi! Khiêu khích Diệp Lăng Tiêu chẳng lẽ còn chưa đủ tự đại sao?”