Chương 187: Hỏa nhiệt nhân gian
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đổng A như định hải thần châm, trấn tĩnh quân tâm của đạo viện, từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh mà không hề đánh mất bá khí.
Chỉ có Khương Vọng vẫn luôn đi theo sau lưng Đổng A từ ngoài tiểu viện mới chú ý thấy bàn tay chắp sau lưng của ông trong nháy mắt siết chặt lại.
Địa phương “thành Tân An” này bị cố ý nhắc đến, có lẽ đã đả thương ông.
Đả thương người nam nhân cương trực không thiên vị này.
Năm đó Đổng A ở trên triều, công khai chỉ trích đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, giận dữ quát mắng ông ta độc tài quân quyền.
Còn dùng một từ vô cùng nghiêm trọng: “Lòng mang dị tâm”.
Kết cục chính là Hoàng Phủ Đoan Minh vẫn vững vàng như núi, Đổng A lại bị đày đến thành Phong Lâm, từ đó rời khỏi trung tâm quyền lực của triều đình Trang quốc. Có được kết quả này vẫn là nhờ sự nỗ lực bảo hộ của tướng quốc Đỗ Như Hối.
Trừ khi Hoàng Phủ Đoan Minh rơi đài, nếu không thì cho đến cuối đời, Đổng A cũng không thể trở lại thành Tân An nữa rồi.
Cho đến khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, ông ta mới quay đầu lại, nhìn nhân vật xuất chúng nhất trong số tân sinh năm nay: “Hôm nay ngươi đến tìm ta là có việc gì?”
Khương Vọng vốn đã có quyết định, nhưng đến lúc này lại chần chừ.
Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, mà có quan hệ đến tính mạng người nhà.
Hắn chần chừ nói: “Đệ tử không biết có nên nói hay không.”
Đổng A liền xoay người rời đi: “Vậy thì chờ ngươi nghĩ kỹ rồi lại nói.”
Khương Vọng: “…”
Chờ đến khi trở về viện, Khương Vọng vẫn đi theo phía sau.
Đổng A cũng không để ý đến, đi thẳng vào tĩnh thất, khoanh chân nhập định trên bồ đoàn.
Giống như nếu Khương Vọng không nói gì thì ông ta sẽ bắt đầu tu hành.
“Đổng sư!”
Khương Vọng quyết định, thoáng cái đã trực tiếp quỳ trên mặt đất, đầu cúi sát đất thật lâu không chịu ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên hắn hành đại lễ như vậy với Đổng A, cho nên có thể khiến cho người ta hiểu rõ, hắn thật sự rất kiên trì.
Nhưng Đổng A chỉ nhàn nhạt nói: “Đứng lên rồi nói.”
Vẫn là phong cách nói năng thận trọng đó, dường như không có chuyện gì có thể khiến cho ông ta thay đổi sắc mặt. Cũng không có ai hay chuyện gì có thể khiến ông ta thay đổi.
Khương Vọng ngẩng đầu lên, quỳ ngồi nhìn Đổng A.
Mắt hắn ửng đỏ: “Đổng sư, trước khi ta bẩm bảo, ta hy vọng ngài có thể đồng ý với ta một việc. Sau này hãy chăm sóc cho muội muội Khương An An của ta. Trừ nàng ra, ta không còn gì phải bận tâm nữa.”
Đổng A cau mày nói: “Muốn dặn dò chuyện hậu sự, chờ tới lúc ngươi chết thì lại nói.”
Tâm trạng xúc động mà Khương Vọng tích tụ cả đêm cứ như vậy mà bị cắt đứt rồi.
Hắn yên lặng điều chỉnh tâm trạng.
Sau khi điều chỉnh xong mới tiếp tục nói: “Ta hoài nghi Bạch Cốt Đạo đang chuẩn bị âm mưu mới, kể từ sau vụ hiến tế trấn Tiểu Lâm, sau đó bị thành chủ đuổi giết một trận ở Tam Thành Luận Đạo, mọi người đều cho rằng bọn chúng đã rời khỏi Trang quốc.
Nhưng thật ra bọn chúng chưa bao giờ rời khỏi thành Phong Lâm, thậm chí sào huyệt của bọn chúng còn ở ngay gần núi Ngưu Đầu!
Bây giờ đã dời đi chỗ khác rồi, cụ thể là dời đến đâu thì ta không rõ lắm.
Còn nữa, Phương Hạc Linh đã trở thành người của Bạch Cốt Đạo, đang làm việc cho bọn chúng. Ta hoài nghi còn có nhiều người nữa cũng dính dáng đến bọn chúng, hoặc là bị bọn chúng khống chế. Bọn chúng có một loại Bạch Cốt gì đó, rất hiếm nhưng có thể hoàn toàn khống chế được một người.”
Đổng A lặng lẽ chờ hắn nói xong, mới hỏi: “Làm sao mà ngươi biết được?”
Khương Vọng bỗng nhiên sững sờ một chốc rồi mới nói: “Lúc ta thi hành nhiệm vụ thì phát hiện Phương Hạc Linh có vấn đề. Tối hôm qua, thật ra trong số những người truy tung Phương Hạc Linh ngoại trừ người của Tập Hình Ti kia thì còn có thêm ta nữa.
Chúng ta đuổi đến núi Ngưu Đầu thì gặp mai phục.
Người của Tập Hình Ti bị giết nhưng bọn chúng nói ta là Bạch Cốt Đạo Tử giáng thế, tương lại chính là Thánh Chủ của Bạch Cốt Đạo. Cho rằng ta ở phía bọn chúng.”
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn nói thẳng.
Quyết định này không nghi ngờ gì là vô cùng khó khăn. Nhưng hắn vẫn quyết định như vậy.
Đó là sự tín nhiệm của một học sinh đối với sư trưởng.
Đó là một quyết định chân thành của một thiếu niên đưa ra lúc chọn lựa giữa an nguy của bản thân và an nguy của cả thành.
Hắn không biết hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
Thậm chí hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Đổng A vì đại nghĩa diệt thân rồi, dù sao thì điều khiến hắn kính trọng vị viện trưởng này cho đến hiện tại chính là sự cương trực, trong mắt không chịu được một hạt cát của ông ấy.
“Ngươi nghĩ như thế nào?” Đổng A lại hỏi.
“Hả?”
“Đối với chuyện bọn chúng nói ngươi là Bạch Cốt Đạo Tử, ngươi nghĩ như thế nào?”
Khương Vọng cúi đầu uể oải nói: “Hình tư ta thật sự giống như lời bọn chúng nói.”
“Điều ta hỏi là…” Đổng A lại lặp lại lần nữa: “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Khương Vọng chợt ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên ta không nguyện ý! Ta tuyệt đối không làm ra những chuyện tàn sát dân chúng, giết hại người vô tội, khinh nhờn những người đã khuất, mất hết nhân tính đâu! Ta thà chết cũng không muốn gia nhập Bạch Cốt Đạo!”
Tâm trạng của hắn rất kích động.
Nhưng Đổng A chỉ gật đầu nói: “Được rồi. Ngươi trở về đi.”
Khương Vọng ngẩn người.
Cứ vậy mà thả ta đi sao? Để ta trở về?
Ta không phải là Bạch Cốt Đạo Tử sao? Không phải là Thánh Chủ tương lai của Bạch Cốt Đạo sao? Là thủ lĩnh của… những thứ tà ma ngoại đạo kia đó!
Chỉ đơn giản để cho ta đi như vậy sao?
“Ngươi còn có chuyện gì nữa sao?” Đổng A không nhịn được hỏi.
Khương Vọng thử dò xét nói: “Chuyện về Bạch Cốt Đạo.”
“Để ta xử lý.”
“Đệ tử có phải đến phủ thành chủ một chuyến, hồi báo chuyện này với Ngụy thành chủ hay không?”
“Bên phía Ngụy Khứ Tật, ta sẽ tự mình nói rõ.”
“Ngài không có gì phân phó cho ta sao?”
“Nỗ lực tu hành, chăm sóc muội muội ngươi cho tốt.” Đổng A vẫn kiệm chữ như vàng như trước.
“Ngoại trừ những chuyện đó thì sao?”
“Ít đến phiền ta.”
“À, được ạ.” Khương Vọng choáng váng đứng lên, đi ra ngoài.
Đi được hai bước, hắn lại không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Đổng sư, ngài thật sự không sai ta làm chút chuyện gì đó sao?”